Sunday, May 31, 2015

Ăn sinh tố


      Sau khi khám bệnh, bác sĩ bảo bà bệnh nhân : Bà thiếu rất nhiều sinh tố và chất sơ, bà cần ăn nhiều trái cây tươi, đặc biệt ăn cả vỏ, ăn nhiều vỏ mới tốt.

      Tháng sau, bà bệnh nhân trở lại gặp bác sĩ. BS hỏì: Sao bà ăn nhiều trái cây có vỏ, bà thấy thế nào ?

      Ồ mọi thứ đều tốt, chỉ trừ vỏ của trái dừa thì hơi khó.
                          Theo Truyện cười cuả Trà Lũ

Cái chết bí ẩn (P/18)

 

Hôm sau là thứ bảy. Sau khi kết thúc hai ca mổ, Ando kéo anh chàng cảnh sát trẻ có mặt ở đó làm nhân chứng ra bên cạnh, và hỏi anh ta chuyện gì xảy ra với những chiếc xe gặp tai nạn. 


Nếu một chiếc xe bị hư hỏng vì tai nạn gần lối ra Oi trên đường cao tốc Metropolitan Bayside, thì nó được xử lý như thế nào?

"À, trước tiên chúng tôi khám xét nó." Anh ta là một thanh niên đeo kính, trông thật thà. Ando đã gặp anh ta vài lần trước đó, nhưng nói chuyện thì đây là lần đầu tiên.

"Rồi sau đó?"

"Chúng tôi trả nó về cho chủ."

"Nếu là chiếc xe được cho thuê?"

"Tất nhiên là chúng tôi sẽ trả nó về hãng cho thuê xe."
"Thế này. Có ba người ở trong chiếc xe, đôi vợ chồng trẻ và đứa con gái. Họ, à, sống trong một chung cư tại Shinagawa, chỉ có ba người họ thôi. 

Người vợ và đứa bé đã chết lúc tai nạn, còn người chồng đang trong tình trạng nguy kịch. Vậy thì, chuyện gì xảy ra với những đồ đạc có trong xe?"

"Người ta sẽ tạm giữ chúng ở kho của phòng quản lý giao thông khu vực đó."

"Nếu vụ tai nạn xảy ra ở lối ra đường hầm phía Oi trên đường cao tốc Metropolitan, thì thuộc khu vực nào?"

"Lối ra à?"

"Đúng, ở đó đấy. Gần lối ra."

"Không, ý tôi là vẫn trên đường cao tốc hay đã ra khỏi đó rồi? Chúng thuộc các khu vực quản lý khác nhau."

Ando nhớ lại những tấm ảnh hiện trường vụ tai nạn. Anh chắc chắn là nó xảy ra trên đường cao tốc. Anh nhớ mang máng đã nhìn thấy dòng chữ "đường vào Hầm Tokyo Harbor" được viết trên một hồ sơ ở đâu đó.

"Chắc chắn là trên đường cao tốc."

"Vậy thì nó thuộc Đội Tuần tra Giao thông Metropolitan Expressway."

Ando chưa bao giờ nghe đến cái tên này trước đây. "Trụ sở của nó ở đâu?"

"Shintomi."

"Hiểu rồi. Vậy là những đồ vật sẽ được lưu kho tạm thời ở đấy. Điều gì xảy ra sau đó?"

"Người ta sẽ liên lạc với gia đình gọi người đến nhận lại đồ."

"Giả sử, như tôi đã nói, mọi người trong gia đình đã chết."

"Cả anh chị em và bố mẹ của người đàn ông trong viện?"

Ando không biết gì về bố mẹ hay anh chị em của Asakawa cả. Cứ xét theo tuổi, nhiều khả năng là bố mẹ anh ta còn sống. 

Dẫn đến khả năng, họ đang giữ tất cả những món đồ có trong chiếc xe. Asakawa và Ryuji là bạn từ hồi trung học. Vì bố mẹ Ryuji sống ở Sagami Ohno, có thể bố mẹ của Asakawa cũng sống trong vùng đó. Trong trường hợp nào đi nữa, điều đầu tiên Ando nên làm là tìm và liên lạc với họ.

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều."

Ando buông tha anh chàng cảnh sát và ngay lập tức bắt đầu tìm bố mẹ Asakawa.

Anh đã xác định được cả hai người vẫn còn sống và hiện đang cư ngụ ở khu Kurihana, thành phố Zama, không xa Sagami Ohno. 

Anh gọi điện hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với những đồ đạc trong chiếc xe của con trai họ. 

Bố Asakawa bảo anh, bằng một giọng căng thẳng, hãy gọi điện cho người con trai cả của ông, hiện sống ở Kanda, Tokyo. 

Thì ra Kazuyuki là con trai út trong ba anh em; người anh cả làm việc cho ban sách nghệ thuật của Shotoku, một nhà xuất bản lớn, trong khi người anh thứ hai là giáo viên phổ thông dạy tiếng Nhật. 

Bố Asakawa nói rằng cảnh sát đã gọi điện cho ông đề nghị đến nhận một số đồ đang được giữ ở sở cảnh sát, nhưng ông không đến mà bảo họ liên lạc với anh con trai sống ở Kanda. 

Kanda cách không xa Shintomi, nơi có trụ sở của Đội Tuần tra Giao thông Metropolitan Expressway, mà ở đó tuổi ngoài bảy mươi ông cụ Asakawa không thích mang về nhà chiếc máy VCR về nhà. Do đó ông dàn xếp với cảnh sát để con trai mình đến lấy đồ.

Tiếp theo Ando liên lạc với Junichiro Asakawa, hiện đang sống cùng vợ trong một khu tập thể ở Kanda. 

Khi cuối cùng cũng liên lạc được với anh ta qua điện thoại vào tối hôm đó, Ando đi ngay vào vấn đề, kể cho anh ta tình hình, hay ít nhất cũng gần như toàn bộ. 

Anh sợ rằng nếu khiến Junichiro sinh nghi bằng cách nói dối hoặc vụng về che giấu, anh sẽ không bao giờ có được chiếc đĩa. Mặt khác, anh không thể đơn giản lặp lại câu chuyện Yoshino đã kể. 

Chính Ando cũng không hẳn tin cả câu chuyện, và Junichiro chắc chắn sẽ nghĩ anh điên. 

Do đó, anh tóm lược lại những điều cho anh là phù hợp, kết thúc bằng cách nhấn mạng rằng có khả năng Asakawa đã để lại một tài liệu có thể soi sáng cho câu chuyện. 

Anh nói mình thực sự muốn có được tài liệu đó và hỏi liệu anh có được phép sao lại một bản, anh thỉnh cầu và cảm ơn.

"Tôi không chắc là có cái gì đó giống như thế trong những thứ mà tôi nhận được." Junichiro dường như không hoàn toàn bị thuyết phục. Nghe giọng có thể thấy rằng anh ta chưa xem kỹ những món đồ đó.

"Có chiếc máy xem văn bản không?"

"Có. Nhưng tôi nghĩ nó hỏng rồi."

"Trong máy có chiếc đĩa mềm nào không?"

"Nói thật là tôi chưa xem. Tôi còn chưa lấy nó ra khỏi hộp các tông mà họ đưa cho tôi."

"Kèm theo hộp có một đầu máy video không?"

"Có, nhưng tôi vứt đi rồi. Chuyện đó có gì sai trái không?"

Hơi thở Ando bị chặn lại ở họng. "Anh vứt nó rồi?"

"Tôi có thể hiểu tại sao em tôi mang theo chiếc máy xem văn bản, vì công việc, nhưng tại sao nó lại mang theo một đầu máy VCR?"

"Tôi xin lỗi, nhưng có phải anh nói đã vứt đầu video đi rồi không?"

"Đúng. Nó hỏng hẳn rồi mà. Hôm trước tôi gọi hàng đồng nát đến lấy chiếc TV, rồi tôi bảo họ mang đầu VCR đi luôn. Nó không sửa chữa được nữa. Dù sao, tôi không nghĩ Kazuyuki sẽ phiền lòng."

Ando hầu như đã sắp đạt đến hai mục tiêu của mình, vậy mà giờ đây, vào phút cuối, một trong số chúng đã vượt khỏi anh. 

Có nhiều khả năng cuốn băng video mấu chốt của toàn bộ sự việc nằm trong chiếc đầu VCR, và anh đã hy vọng mình may mắn có được cả cuốn băng lẫn chiếc đĩa. Anh tự trách mình không liên lạc với Junichiro sớm hơn.

"Ngoài chiếc VCR, liệu có một cuốn băng nào đó không?"

"Tôi không biết. Tất cả những gì tôi thấy là một chiếc máy xem văn bản, đầu máy VCR, hai túi màu đen đựng đồ có lẽ là của Shizu và Yoko. Tôi chưa mở chúng."

Ando muốn chắc chắn rằng Junichiro hiểu là anh muốn xem chúng càng sớm càng tốt. "Anh có phiền nếu tôi ghé đến chỗ anh không?"

"Không sao," Junichiro đồng ý, nhanh đến kinh ngạc.

"Liệu ngày mai có được không?" Chủ nhật.

"Để tôi xem đã. Tôi sẽ đi chơi golf với một nhà văn, nhưng sẽ về trước bảy giờ."

"Vậy thì, bảy giờ nhé." Ando ghi lại thời gian, gạch chân bên dưới nhiều lần.

Ngay sau bảy giờ tối Chủ nhật, Ando đến nhà của Junichiro ở khu Sarugaku thuộc Kanda. Khu vực này không có vẻ là một khu dân cư lắm. 

Bao quanh tòa nhà của Junichiro là những tòa nhà văn phòng. Vào tối chủ nhật, nơi này vắng vẻ một cách kỳ quái.

Ando nhấn chuông và nghe một giọng đàn ông sau cửa hỏi, "Ai đó?"

"Tôi là Ando. Tôi đã gọi điện hôm qua."

Cánh cửa mở ngay, và Ando được dẫn vào trong. Junichiro mặc một bộ đồ nỉ, tóc vẫn còn ướt; hẳn anh ta mới đi chơi golf về và tắm xong. 

Không hiểu sao khi nghe giọng anh ta qua điện thoại, Ando lại tưởng tượng đó là một người cao, dễ lo lắng, nhưng khi gặp trực tiếp mới thấy Junichiro có dáng chắc nịch và vẻ mặt thân thiện. 

Trong lúc Junichiro dẫn lối vào căn nhà, Ando ngẫm nghĩ, trong ba anh em, anh cả là một biên tập viên, người thứ hai là giáo viên tiếng Nhật, và người thứ ba là phóng viên một tờ báo lớn. Tất cả họ đều lựa chọn lĩnh vực gắn với ngôn ngữ, viết lách hàng ngày. Rất có khả năng ông anh cả đã có ảnh hưởng đến việc này. 

 Chính Ando cũng đã chịu ảnh hưởng anh trai mình khi lựa chọn vào nghành y, anh trai anh là giáo viên dạy môn sinh vật ở trường trung học.

Junichiro đến chỗ tủ đựng đồ trong hành lang và lấy ra một hộp các tông. Túi đồ và máy xem văn bản để trong đó.

"Anh muốn xem không?" Junichiro ngồi khoanh chân trên sàn nhà và đẩy chiếc hộp về phía Ando.
"Cảm ơn."

Trước tiên Ando lôi ra chiếc máy xem văn bản, ghi lại hãng sản xuất và model. Vỏ máy dường như bị hỏng khá nặng trong vụ đâm xe; mặt trên không mở được, và khi nhấn nút nguồn không thấy có tín hiệu gì. 

Ando dựng thẳng nó lên đầu gối, nhận thấy nút eject ở bên hông máy. Nó nằm phía trên một cái khe, nhìn vào bên trong anh thấy chiếc đĩa mềm màu xanh. 

Anh hầu như hét lên vì vui sướng khi nhấn nút eject. Chiếc máy kêu "tách" một tiếng mà Ando nghe như thế "trúng rồi"! 

Anh lấy đĩa ra và giữ nó một lúc trong lòng bàn tay, xem xét mặt trước và sau đĩa. Đĩa chưa gắn nhãn nên không nhìn thấy nhan đề nhưng Ando biết ngay đó chính là thứ anh đang tìm. Khi bật ra khỏi khe máy, nó phát lên âm thanh nghe như là "trúng rồi."

Anh muốn đọc chiếc đĩa đó càng sớm càng tốt, nên anh nói với Junichiro, "Tôi rất muốn xem trong này có gì ngay ở đây."

"Tôi e là nó không tương thích với máy của tôi."

Junichiro không thể dùng máy xử lý văn bản để mở file trong đĩa mềm.

"Vậy thì, anh có phiền không nếu tôi mượn chiếc đĩa này trong hai ba ngày?"

"Với tôi thì không sao, nhưng ..."

"Tôi sẽ trả lại cho anh ngay khi đã xong việc."

"Có gì trong đĩa kia thế?" Sự phấn khích của Ando rõ ràng đã tự lây truyền. Junichiro đột nhiên có vẻ tò mò.

Ando lắc đầu. "Tôi không biết chính xác là gì."

"À, tôi muốn có lại nó càng sớm càng tốt." Giờ thì dường như Junichiro cũng muốn đọc nó. Có lẽ bản năng của một người làm biên tập đã bị kích thích.

Ando để chiếc đĩa vào túi áo jacket, và cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc một khao khát mới lại xâm chiếm anh. Những chiếc túi đồ kia ... Anh biết hy vọng cũng chỉ vô ích, nhưng anh không thể loại trừ khả năng cuốn băng nằm trong đó.

"Nếu tôi muốn xem có gì trong những túi kia thì liệu có quá đáng không?" Anh cố lựa chọn từ ngữ cẩn thận, thoáng bối rối khi nghĩ đến việc lục lọi đồ của phụ nữ.

"Tôi không nghĩ là có gì trong đó," Junichiro cười, nhưng vẫn đưa những chiếc túi. Khi nhìn vào trong, hy vọng yếu ớt của Ando về việc tìm thấy cuốn băng cuối cùng vỡ vụn. Trong túi gần như toàn quần áo và tã lót. Không có thứ anh tìm kiếm. Đúng như anh lo sợ, cuốn băng nằm trong đầu máy VCR khi nó bị vứt đi.

Nhưng anh đã có trong tay chiếc đĩa mềm, và anh phải tính đó là một thành công. Anh không thể nào thảnh thơi khi ra về. Anh sẽ tìm xem ở nơi làm việc có ai có máy đọc được chiếc đĩa không. Anh nóng lòng muốn xem có gì trong đó.

Cái chết bí ẩn (P/19) 

Friday, May 29, 2015

Tác hại của việc tắm đêm



Tắm đêm là thói quen của nhiều người và không phải ai cũng biết rằng đó chính là thói quen có hại cho sức khỏe. 

Vào tối muộn, nhiều người có thói quen tắm đêm, đắm mình dưới vòi nước âm hay mát rượi mà không biết rằng đây chính là một thói quen có hại cho sức khỏe.

Tắm không chỉ làm sạch cơ thể mà giúp cơ thể được thư giãn, giải tỏa và trút bỏ mệt mỏi sau mỗi ngày làm việc. Tuy nhiên nhiều người có thói quen và sở thích tắm trước khi đi ngủ, tắm đêm, điều này thật sự không tốt.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, tắm vào buổi tối  sau khi ăn cơm tối khoảng 1 - 3 giờ, trung bình khoảng 7 giờ tối (về mùa đông có thể sớm hơn) sẽ giúp các tế bào da chết tích tụ cả ngày biến mất, cơ thể sạch sẽ giúp cho giấc ngủ ngon hơn. Khi tắm, nên xối nước vào hai chân, hai tay rồi mới đến toàn bộ cơ thể. Đặc biệt, chỉ nên tắm 10 phút dưới vòi hoa sen.

Tắm đêm, cho dù có sử dụng nước nóng để tắm cũng vẫn gây ra nhiều tác hại. Nó khiến các tĩnh mạnh giãn ra, huyết áp giảm. Đặc biệt, những người huyết áp thấp, huyết áp không ổn định còn có thể xuất hiện hiện tượng thiếu máu não nghiêm trọng, dẫn đến bất tỉnh, hôn mê, khả năng tử vong là rất cao.


Không tắm đêm để tránh thói quen có hại cho sức khỏe

Đối với thai phụ, trẻ nhỏ, phụ nữ đang trong kỳ kinh, mới ốm dậy… cơ thể rất yếu, tắm vào thời điểm này dễ ảnh hưởng xấu cho cơ thể. Sau khi uống rượu, bia, cũng không nên tắm đêm vì đường trong máu không được bổ sung kịp thời, dễ dẫn đến hoa mắt chóng mặt, toàn thân mệt mỏi, nếu nghiêm trọng còn dẫn đến ngất xỉu do bị hạ đường huyết.
Ngoài ra, đau đầu kinh niên là hậu quả của việc tắm gội vào ban đêm. Do không chịu được việc để mái tóc bẩn khi lên giường, nhiều phụ nữ tranh thủ gội đầu ngay trước khi ngủ. Nếu điều này diễn ra thường xuyên, sau này họ sẽ đứng trước nguy cơ bị đau đầu kinh niên.

Một số người có thể thấy ngay hậu quả của việc tắm gội đêm. Sau một đêm đi ngủ với mái tóc ướt, họ sẽ lập tức bị nhức đầu kinh khủng. Từ sau 23 giờ là thời điểm đặc biệt không nên tắm, gội đầu bằng nước lạnh.

Dư sức đuổi kịp


     
Một bà xồn xồn đang lái xe phom phom trên con đường quê, bỗng có con bò thình lình ra nằm giữa đường. 
 
Bà phảì thắng xe và xuống đuổi con bò. Nhưng con bò không hề nhúc nhích. 
 
Bà không dám đánh con bò,vì sợ bị chủ nhân kiện. Bà bèn vào gặp chủ nhân. Thế là cả chủ nhân và bà xồn xồn cùng ra đường để đuổi con bò, nhưng mà nó không hề nhúc nhích. 
 
Vì thấy đây là con bò đực, nên bà xồn xồn liền nảy ra một sáng kiến. 
 
Bà nói với chủ nhân: Tôi có cách. Nếu ông cho phép tôì đụng tới con bò thì con bò sẽ đứng lên ngay. 
 
Chủ nhân bèn gật đầu đồng ý. Bà liền tới thò tay vào cuối bụng con bò, rồi bóp một cái thật mạnh. 

Con bò bèn rống lên một tiếng lớn, tỏ ra đau đớn vô cùng, rồi vùng lên chạy như bay. Chủ nhân thấy thế thì hốt hoãng kêu lên: Nó chạy như thế kia, thì làm sao mà tôi đuổi kịp để mà bắt nó ? 

Bà xồn xồn cười tỉnh bơ rồi nói: Tôi cũng có cách, ông lại đây, tôi bóp dế ông một cái, thì ông dư sức bắt kịp con bò.
                                           
                                                       Theo truyện cười cuả Trà lũ

Cái chết bí ẩn (P/17)


 
Yoshino liên tục với lấy cốc nước. Anh ta vờ như đang định lấy nó, nhưng rồi lại liếc đồng hồ đeo tay. Anh ta dường như lo lắng về vấn đề thời gian. 
 

Có lẽ anh ta có cuộc hẹn khác ngay sau đó.

"Xin lỗi, anh chờ tôi một chút nhé?" Yoshino cúi đầu rồi đứng dậy khỏi bàn. Anh ta len qua dãy bàn nơi sân hiên quán cà phê, đến quầy điện thoại công cộng cũng gần bàn thu ngân. Khi Yoshino lật mở cuốn sổ ghi chép và bắt đầu nhấn phím điện thoại, Ando cuối cùng cũng có thể dừng lại để thở. Anh tựa lưng vào ghế.

Cách đây một giờ, đúng giữa trưa, Yoshino xuất hiện tại văn phòng của anh ở trường đại học. Ando dẫn anh ta đến quán cà phê trước nhà ga. Danh thiếp của Yoshino vẫn còn nằm trên bàn trước mặt anh.

Kenzo Yoshino. Tin tức Hàng ngày, Văn phòng Yokosuka.

Điều Yoshino đã nói với anh, Ando không thể tin được. Nó khiến đầu óc anh quay cuồng. Yoshino đến, ngồi xuống, và lao vào một cuộc độc thoại không có tác dụng gì ngoài việc gieo mầm những nghi ngờ trong đầu Ando.

Giờ anh ta đi gọi điện thoại cho một người mà có trời mới biết anh ta là ai.

Theo Yoshino kể, toàn bộ câu chuyện bắt đầu từ đêm 29 tháng Tám, ở một nơi có tên là Villa Log Cabin, thuộc khu nghỉ mát Pacific Land, Nam Hakone, nằm ở điểm giao nhau giữa bán đảo Izu và đất liền.

Một nhóm bốn thanh niên cả nam lẫn nữ qua đêm tại ngôi nhà gỗ B-4 tìm thấy một cuốn băng video do một người phụ nữ nào đó ghi lại bằng phép ngoại cảm. Một cuốn video giết chết bất cứ ai đã xem nó đúng một tuần sau khi xem.

Cái quái gì thế này?

Nghe có vẻ vớ vẩn cho dù Ando có nghĩ lại bao nhiêu lần. "Có thể là cái gì đấy giống như chụp ảnh bằng ý nghĩ," Yoshino nói, như thể điều đó được giải thích được câu chuyện.

Dùng ý nghĩ để ghi lại những hình ảnh, giả sử anh kể cho người nào đó nghe về những con số anh tìm thấy trên mẫu báo đã lòi ra khỏi bụng Ryuji? Hoặc cảm giác kỳ lạ của anh khi ở trong căn phòng của Mai?

Liệu mọi người có nghĩ anh đang nói chuyện phi lý không? Giữa điều chính ta chứng kiến với điều ta được nghe từ người khác không hề có sự ngang bằng nhau; người này không bao giờ có thể cảm thấy chính xác như người kia cảm thấy được.

Nhưng Yoshino đã trực tiếp tham gia, và ít nhất điều anh ta nói đã được chính trải nghiệm của Ando minh chứng. Anh ta đã giúp Asakawa và Takayama điều tra vụ việc. Lời nói của anh ta không phải hoàn toàn thiếu tính thuyết phục.

"Xin lỗi đã để anh phải đợi," Yoshino nói, ngồi xuống ghế. Anh ta viết nhanh điều gì đó lên cuốn sổ ghi chép, rồi gải đầu bút lên má đầy râu của mình. Râu anh ta cứng, dài và dày, như thể bù đắp cho đám tóc mỏng ở trên đầu. "Giờ, tôi nói đến đâu rồi nhỉ?" Anh ta nhoài người ra trước, áp khuôn mặt râu ria đến gần Ando hơn. Anh ta có sức hút nhất định, biểu hiện trong khi nói.

"Anh bắt đầu nói về việc Ryuji tham gia vào như thế nào."

"Đúng rồi. Giờ, nếu anh không phiền, mối quan hệ giữa anh với vị giáo sư quá cố ấy là thế nào?"

"Chúng tôi là bạn cùng lớp ở trường y."

"Tôi cũng nghe nói thế."

Ando hiểu câu nói này có nghĩa là Yoshino đã kiểm tra thông tin về anh trước khi liên hệ với anh.

"Nhân thể, anh Yoshino, anh đã xem cuốn băng đó chưa?"

Ando đã cân nhắc câu hỏi đó trong đầu trong một lúc.

"Anh đùa đấy à," Yoshino nói, mắt mở to. "Nếu thế thì anh đã gặp tôi trong phòng mổ tử thi rồi.

Không, tôi không có gan để xem." Anh ta cười khùng khục.

Tất nhiên, cho đến lúc này, đôi khi Ando đã nhầm ngờ vực rằng cuốn băng video có liên quan đến những cái chết kia. Nhưng chưa bao giờ trong những lúc tưởng tượng hoang đường nhất của mình, anh lại ngờ đến sự tồn tại của một cuốn băng, cuốn băng giết chết bất cứ người nào xem nó sau đúng một tuần.

Anh vẫn không thể hoàn toàn tin được. Làm sao anh có thể? Anh không thể chấp nhận một chuyện như thế? Trừ phi chính anh đã xem cuốn băng đó. Thậm chí nếu có xem đi nữa, anh chỉ có thể thực sự tin chuyện này trong một tuần sau đó, khi mà cái chết xảy ra với anh.

Yoshino tranh thú uống tách cà phê giờ đã nguội lạnh. Anh ta hẳn là có được chút rảnh rỗi trong lịch làm việc của mình, vì hành động của anh ta không có dấu hiệu vội vã nữa.

"Vậy tại sao Asakawa vẫn còn sống? Anh ta đã xem cuốn băng đúng không?"

Giọng Ando có vẻ chế nhạo. Asakawa có thể bị căng trương lực, nhưng anh ta vẫn sống. Điều đó dường như không ăn khớp với câu chuyện của Yoshino.

"Anh hoàn toàn đúng. Đó cũng chính là điều tôi băn khoăn," Yoshino nói, anh rướn người ra trước.

Tôi nghĩ tốt nhất là nên hỏi chính anh ta, nhưng tôi đã cố và chẳng đi đến đâu cả." Yoshino cũng đã đến bệnh viện ở Shinagawa, và cũng không nói chuyện được với Asakawa.

Rồi Yoshino dường như có một ý. "Có lẽ ..." anh ta hãm lại, đầy vẻ quan trọng.

"Có lẽ sao?"

"Tôi nghĩ anh biết tôi định nói gì. Giá mà chúng ta có thể lấy được nó."

"Lấy cái gì?"

"Asakawa là phóng viên tạp chí tin tức trong tuần chỗ chúng tôi."

Ando không hiểu Yoshino muốn nói gì. "Tôi biết."

"À, anh ta có nói với tôi rằng anh ta đang viết một phóng sự đầy đủ về vụ việc này. Ý tôi là, lúc đầu lý do duy nhất anh ta quan tâm chuyện này vì nghĩ rằng đang có một câu chuyện hấp dẫn.

Anh ta kết hợp với Takayama, và hai người họ đã vội vã đến Atami, rồi đến đảo Oshima, hy vọng có thể tìm ra đầu mối để giải đáp bí ẩn của cuốn băng.

Tôi cho rằng họ đã tìm thấy điều gì đó. Và tôi cá với anh bất cứ cái gì rằng tất cả đã được viết lại và lưu trong một đĩa mềm."

Yoshino quay đầu, để Ando nhìn anh ta bán diện.

"À ha."

Yoshino quay về phía Ando, lần này với một nét mặt cay đắng hơn. "Tôi chỉ không biết hiện giờ đĩa mềm đang ở đâu. Tôi không thể tìm thấy nó trong căn nhà của anh ta." Vừa nói anh ta vừa ngước nhìn khoảng không.

Asakawa đã được mang vào bệnh viện, vợ và con anh ta đã chết. Căn nhà bỏ trống.

Có phải Yoshino đang nói anh ta đã đột nhập vào tìm chiếc đĩa mềm? "Trong căn nhà của Asakawa?"

"Đúng, quản lý tòa nhà là một ông lão dễ tính. Tất cả những gì tôi phải làm là đến đó trình bày một lý do phù hợp, thế là ông ta để tôi vào bằng chìa khóa cổng."

Việc đó giống y như Ando đã làm ngày hôm kia, vì lo lắng cho Mai, nên anh biết là không thể chỉ trích hành vi của Yoshino.

Động cơ có thể khác nhau, nhưng rốt cuộc họ làm những việc giống nhau: họ đã lục lọi các căn nhà khi người chủ vắng mặt.

Trông Yoshino không một chút xấu hổ, chỉ có vẻ khó chịu. "Tôi đã kiểm soát mọi ngóc ngách chỗ đó.

Không tìm thấy gì cả. Không thấy máy đọc văn bản, không thấy đĩa mềm." Đầu gối Yoshino run lẩy bẩy. Rồi anh ta nhận ra và đặt một tay lên gối, thoáng mỉm cười buồn bã với Ando.

Ando nhớ lại những tấm ảnh chụp hiện trường tai nạn của Asakawa. Anh nhớ đến tấm ảnh chụp bên trong xe từ một điểm thuận lợi bên cửa sổ ghế phụ. Thứ mà anh cho là một đầu máy video nằm trên ghế phụ, kẹt dưới phần lưng ghế bị đẩy lên phía trước; trên sàn bên ghế phụ có một vật trông giống máy tính xách tay.

Hai vật màu đen này gây ấn tượng sâu sắc cho Ando. Và bây giờ chúng gợi cho anh một ý nghĩ. Anh ngửa đầu, cố gắng cực độ để suy nghĩ, vờ như theo dõi dòng người đang đổ ra khỏi nhà ga như một làn sóng.

Ando nhận ra anh biết nơi phải tìm bản phóng sự có thể giải thích mọi chuyện. Chắc chắn Yoshino đã rất cần mẫn tìm kiếm trong căn hộ của Asakawa, nhưng chiếc máy xử lý văn bản và đĩa mềm không hề có ở đó. Yoshino không biết rằng đi đâu Asakawa cũng mang theo bên mình, và chúng đã nằm trong chiếc xe vào thời điểm anh ta bị tai nạn.

Giờ Ando khá tự tin mình có thể lấy được chiếc đĩa, và anh không có ý định chia sẻ thông tin này cho Yoshino.

Anh sẽ quyết định có tiết lộ cho giới truyền thông hay không, chỉ sau khi đã đọc bài phóng sự của Asakawa.

Lúc này, tất cả những gì anh biết là loại virus tương tự virus đậu mùa đã được tìm thấy trong tất cả bảy thi thể có liên quan.

Nhưng những người phát hiện vẫn chưa sẵn sàng công bố điều này trong giới chuyên môn. Thực tế, họ vừa mới chỉ bắt đầu thành lập một nhóm nghiên cứu chủ yếu gồm những người ở Đại học Shuwa và Đại học Yokodai.

Nếu anh cho giới truyền thông biết vào thời điểm này, không thể lường nổi sẽ dấy lên cơn hoảng loạn đến mức nào. Anh phải thận trọng tối đa trong hành động để đảm bảo mọi việc không vượt quá tầm kiểm soát.

Phần sau của cuộc gặp, Yoshino dành để tung ra những câu hỏi mà Ando có thể đoán được.

Kết quả mổ pháp y như thế nào?

Anh xác định đâu là nguyên nhân cái chết?

Liệu có phần nào trong câu chuyện của Yoshino gợi cho anh liên tưởng đến kết quả mổ pháp y không?

Tay phóng viên vẫn chúi mặt vào cuốn sổ ghi chép trong khi lướt qua danh sách câu hỏi của mình.
Ando cố gắng trả lời mỗi câu hỏi một các lịch sự và khó bác bỏ càng tốt. Nhưng cùng lúc, suy nghĩ của anh lại dồn về một hướng khác. Anh phải lấy được chiếc đĩa mềm đó ngay. Anh cần làm gì để có được nó?

Cái chết bí ẩn (P/18)

Thursday, May 28, 2015

Giấc mơ giảm cân





Một ông béo phì, lười tập thể dục, đến gặp bác sĩ xin thuốc giảm cân. Bác sĩ đưa cho ông một lọ thuốc màu hồng, dặn uống mỗi tối trước khi đi ngủ.

Ông già theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc đều đặn mỗi đêm, và thế là đêm nào ông cũng mơ thấy lạc vào một hoang đảo, trên đảo có bầy tiên nữ khỏa thân, ông hứng chí cứ rượt bắt..cả đêm nhưng chẳng bao giờ bắt được và cứ như thế mà rượt đuổi lòng vòng trên đảo như vậy suốt đêm...cho đến sáng, lúc thức dậy hai chân mỏi nhừ, mồ hôi vả ra, hơi thở hổn hển, đêm nào cũng đuổi bắt, cũng mỏi nhừ. Ba tháng sau sụt cả chục ký.

       Ông bạn thân nghe kể lại như vậy.. thì khoái chí tử, cũng xin tới bác sĩ kia để được uống loại thuốc giảm cân kỳ diệu ..ấy. Bác sĩ cũng đưa cho ông già dê này một lọ thuốc màu xám, và dặn uống mỗi tối trước khi đi ngủ.

Uống thuốc đều đặn, đêm nào ông này cũng mơ thấy lạc vào một hoang đảo, nhưng tiên nữ khỏa thân đâu chẳng thấy... trên đảo ông gặp đám mọi ăn thịt người. Bị đám mọi rượt, ông chạy trối chết, suýt bị tóm trúng mấy lần, nhưng rồi lại thoát, cứ chạy trốn quýnh quáng, lòng vòng trên đảo suốt đêm cho đến sáng.

Thức dậy hai chân mỏi nhừ, mồ hôi vã ra như tắm, thở hổn hển. Đêm nào cũng chạy trốn, cũng mỏi nhừ. Ba tháng sau sút cả chục ký. nhưng ông già này tức lắm, bèn đến gặp bác sĩ để phàn nàn :

       - Tại sao ông bạn của tôi có giấc mơ đẹp với các tiên nữ khỏa thân ..còn tôi lại chỉ toàn mơ thấy bị mọi ăn thịt người rượt không dzậy.....???

                                                                      Trẻ Magazine

Cái chết bí ẩn (P/16)



"Này, có chuyện gì thế?" Ando không nhận ra anh đang lơ mơ tận đâu đâu cho đến khi Miyashita nói với anh. 

Nhưng cảm giác cách đây hai tiếng đồng hồ đã trở thành con sóng triều đe dọa cuốn phăng tận gốc sự tỉnh táo của anh. Anh điên cuồng chống đỡ, và nổi da gà vì nhưng nỗ lực của mình. Lời độc thoại đầy nhiệt tình của Miyashita thỉnh thoảng mới chạm được vào não anh.

"Cậu có nghe tôi nói không đấy?" Giọng Miyashita vẻ khó chịu.

"Ồ có, tôi đang nghe đây," Ando đáp, nhưng vẻ mặt anh lại nói rằng tâm trí anh đang ở nơi khác.

"Cái gì hớp hồn cậu rồi à, có lẽ cậu nên kể cho tôi nghe."

Miyashita kéo một chiếc ghế từ dưới bàn ra, gác chân lên đó, và ngửa người ra sau. Anh ta là khách trong phòng của Ando, nhưng xử sự như thể chính anh ta là chủ.

Lúc ấy trong phòng Xét nghiệm Pháp y chỉ có Ando và Miyashita. Mặc dù trời bên ngoài đang tối dần, vẫn chưa đến sáu giờ tối.

Sau sự việc kinh hoàng ở căn phòng của Mai, Ando đi thẳng về văn phòng và gặp Miyashita. Vì thế, anh chưa có chút thời gian để lấy lại căn bằng. Còn Miyashita từ lúc đó đến giờ cứ thao thao bất tuyệt với anh về loại virus ấy.

"Không, chẳng có gì phiền tôi cả." Anh không định kể cho Miyashita điều anh đã trải qua ở căn hộ của Mai.

Trước hết là vì anh không tìm ra lời để diễn tả. Anh không nghĩ ra được ẩn dụ phù hợp. Anh có nên so sánh điều đó với cảm giác người ta đôi lúc gặp phải, khi đứng trong toilet lúc nửa đêm và có ai đấy ở sau lưng không?

Cái cảm giác mà một khi ta cảm thấy, những con quái vật trong trí tưởng tượng cứ lớn dần lớn dần cho đến khi ta quay lưng lại và dập tắt mọi ảo ảnh? Nhưng điều Ando vừa trải qua lại không tầm thường như thế.

Anh chắc chắn có cái gì đó sau lưng, khi anh mất thăng bằng trong phòng tắm của Mai và má thì đè lên toilet. Đó không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Cái gì đó đã phát ra tiếng cười khúc khích.

Cái gì đó khiến Ando, vốn bình thường không phải là người nhát gan, cũng sợ hãi đến mức không dám quay lưng lại.

"Nhưng trông cậu nhợt nhạt lắm. Tức là nhợt nhạt hơn bình thường," Miyashita nói, tay dùng áo blu lau kính.

"Gần đây tôi ngủ không tốt lắm, chỉ thế thôi." Đó không phải là lời nói dối. Gần đây anh thường thức giấc lúc nửa đêm và rất khó ngủ lại.

"Thôi quên đi. Chỉ cần đừng có hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi với tôi. Không ai muốn bị ngắt lời cả."

"Xin lỗi."

"Giờ để tôi nói tiếp được không?"

"Cứ nói đi"

"Về loại virus mà người ta phát hiện ra trong các thi thể ở Yokohama ..."

"Loại virus giống virus đậu mùa," Ando nói theo.

"Đúng loại virus đó."

"Vậy là nó trông giống như virus đậu mùa à?"

Miyashita đập lên mặt bàn. Anh ta ném cho Ando cái nhìn cáu tiết. "Đúng là cậu chả nghe gì cả. Tôi vừa bảo với cậu: họ chạy loại virus mới này qua máy giải mã AND để phân tích các bazơ của nó. Sau đó họ chạy nó qua máy tính. Rồi tìm ra được nó gần như tương tự với dữ liệu thư viện về bệnh đậu mùa."

"Nhưng chúng không hoàn toàn giống nhau?"

"Không. Chúng ta đang nói có lẽ khoảng bảy mươi phần trăm giống nhau."

"Vậy ba mươi phần trăm còn lại thì sao?"

"Cậu sẵn sàng mà nghe này. Nó giống hệt như chuỗi bazơ của một enzym mã hóa gen."

"Enzym à? Của loài nào?"

"Homo sapiens."

"Cậu đùa chắc."

"Tôi biết là rất khó tin. Nhưng đúng thế đấy. Một mẫu khác của loại virus đó cũng chứa các gen protein của người. Nói cách khác, loại virus mới này được cấu tạo từ gen của bệnh đậu mùa và gen người."

Virus phiên mã ngược, thì không có gì lạ khi phát hiện ra nó có chứa gen người. Loại virus như thế có các enzym phiên mã ngược (1). Nhưng virus AND không có các enzym đó, làm thế nào chúng có thể lấy gen người và lồng ghép vào nhau được?

Ando không thể nghĩ ra bất cứ quá trình nào. Nếu một virus chứa enzym và những protein khác, nhưng trong những phần tách biệt nhau. Giống như là cơ thể người bị phân tách ra thành hàng trăm ngàn phần, và những phần đó được chia ra thành những mẫu riêng rẽ để bảo vệ an toàn.

"Loại virus từ cơ thể của Ryuji có giống thế không?"

"Cuối cùng, chúng ta cũng đến được đấy. Chỉ hôm kia, chúng tôi phát hiện một virus gần như giống hệt thế trong mẫu máu đông lạnh của Ryuji."

"Một kiểu kết hợp khác giữa virus bệnh đậu mùa với gen người?"

"Tôi nói gần như."

"Rồi."

"Nó gần như giống hệt. Nhưng trong một đoạn chúng tôi thấy lặp lại cùng một chuỗi bazơ."

Ando đợi Miyashita tiếp tục.

"Cho dù có cắt đoạn đó ở chỗ nào, thì chúng tôi vẫn tìm thấy một đoạn mã y như vậy gồm 40 bazơ lạ."

Ando không biết nói gì về điều này.

"Cậu có nghe tôi không đấy? Họ không thấy điều này ở trong hai thi thể tại Yokohama."

"Cậu nói là loại virus tìm thấy trong thi thể họ hơi khác so với loại virus đã giết chết Ryuji?"

"Đúng thế. Chúng trông tương tự nhau, nhưng hơi khác một chút. Tất nhiên, chúng ta không thể nói gì nhiều cho đến khi có được dữ liệu từ những trường đại học khác."

Lúc đó chiếc điện thoại cách họ hai bàn đổ chuông Miyashita rủa thầm. "Cái gì nữa đây?"

"Cậu chờ chút nhé, được chứ?" Ando vươn người và nhấc ống nghe lên. "A lô?"

"Tôi là Yoshino ở báo Tin tức Hàng ngày. Tôi muốn gặp bác sĩ Ando."

"Là tôi đây."

"Tôi được biết anh đã tiến hành mổ tử thi của Ryuji Takayama tại Phòng Giám định Pháp y Tokyo vào ngày 21 tháng trước. Điều đó có đúng không?"

"Đúng thế, tôi được giao ca đó."

"Tôi hiểu. Vậy, nếu có thể, tôi muốn hỏi anh vài câu về việc này. Chúng ta có thể gặp nhau không?"

"Hừmm." Trong khi Ando cân nhắc, Miyashita nghiêng người nói thầm vào tai anh.

"Ai đây?"

Ando lấy tay che ống nói trước khi trả lời. "Một phóng viên của báo Tin tức Hàng ngày."

Rồi anh nhanh chóng đưa điện thoại lại gần miệng và hỏi, "Anh muốn hỏi về việc gì?"

"Tôi muốn hỏi ý kiến của anh về một chuỗi các biến cố nhất định."

Câu nói của người đàn ông này làm Ando ngạc nhiên. Giới truyền thông đã đánh hơi thấy điều gì chăng? Dường như quá sớm. Thậm chí nhiều trường y được giao mổ tử thi cũng chỉ mới bắt đầu phát hiện ra mối liên hệ giữa những người chết trong hai tuần qua.

"Anh nói chuỗi biến cố nghĩa là sao?" Ando quyết định chơi trò giả vờ để cố tìm hiểu xem Yoshino đã biết được bao nhiêu.

"Ý tôi là những cái chết bí ẩn của Ryuji Takayama, của Tomoko Oishi, Haruko Tsuji, Shuichi Iwata và Takehiko Nomi - rồi Shizu Asakawa và cô gái cô ấy."

Ando cảm giác như anh vừa bị một phiến gỗ nện vào đầu. Ai đã làm rò rỉ những thông tin đó. Anh không biết phải nói gì.

"Vậy có được không, bác sĩ? Anh có rãnh để gặp tôi không?"

Ando toan tính. Có thể nói tin tức luôn chảy theo chiều xuống dốc, từ những người biết nhiều đến những người biết ít.

Nếu phóng viên này có nhiều tin tức hơn Ando, thì có lẽ Ando nên cố lấy tin từ anh ta. Ando không cần lật toàn bộ quân bài anh có. Điều phải làm là tìm ra những chi tiết anh cần mà không cần đánh đổi bí mật của mình.

"Được, chúng ta sẽ gặp nhau."
 
"Lúc nào tiện cho anh nhất?"

Ando lấy sổ xem lịch. "Tôi cho rằng anh đang muốn gặp càng sớm càng tốt. Ngày mai có được không?

Tôi rảnh hai tiếng sau buổi trưa."

Yoshino dừng một lúc để xem lại lịch.

"Được. Tôi sẽ đến văn phòng của anh ngay buổi trưa."

Họ gác máy gần như đồng thời.

"Tất cả chuyện này là thế nào?" Miyashita hỏi, giật ống tay áo Ando.

"Đó là một nhà báo."

"Hắn muốn gì?"

"Hắn muốn gặp tôi."

"Tại sao?"

"Hắn nói muốn hỏi tôi vài câu hỏi."

"Hừmm," Miyashita thở dài, suy nghĩ.

"Có vẻ như hắn biết mọi chuyện."

"Vậy nghĩa là sao? Rò rĩ?"

"Tôi nghĩ phải hỏi điều đó khi gặp hắn ngày mai."

"Ừ, đừng nói với hắn bất cứ điều gì."

"Tôi biết."

"Đặc biệt là chuyện liên quan đến virus."

"Chắc ý cậu là nếu hắn chưa biết."

Đột nhiên Ando nhớ ra là Asakawa cũng làm việc cho công ty phát hành tờ Tin tức Hàng ngày. Nếu anh ta và Yoshino biết nhau, có lẽ Yoshino cùng tham gia khá sâu vào vụ này. Có lẽ cuộc gặp ngày mai sẽ hé mở một số chi tiết thú vị. Trí tò mò của Ando bị kích thích.
Đọc tiếp (P/17) 
--------------------------------
1. Loại enzyme lấy ARN của virus làm khuôn để tổng hợp sợi AND bổ sung

Wednesday, May 27, 2015

Con ngựa của anh


     
       Anh chàng  nọ đang ngồi rung đùi đọc báo thì cô vợ từ đằng sau rón rén tiến lại gần, cầm cái chảo và "đập bốp" một cái lên đầu anh ta. Choáng váng vì đau, nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra, anh ta cố gắng kềm chế và hỏi vợ nguyên do.

        - Tại sao em lại đánh anh?


        - Vì mẫu giấy có ghi cái tên Mary Lou ở trong túi quần của anh. Cô vợ gằn giọng.


       Anh chồng thở phào:


       - Ồ, tưởng chuyện gì....Hai tuần trước anh đi xem đua ngựa và Mary Lou là tên con ngựa mà anh đã đặt cược.


       - Mình ơi ! Em xin lỗi! Cô vợ xuống giọng nhẹ nhàng, lẽ ra em phải hỏi đầu đuôi đã.


       Ba ngày sau, khi anh chồng lại đang ngồi rung đùi để xem bóng đá trên truyền hình thì cô vợ lại len lén tới gần, cầm cái chảo đập "bốp" một nhát lên đầu anh ta, lần này anh chàng giãy đành đạch một hồi rồi nằm bất tình nhân sự. Khi tỉnh lại, anh ta thềo thào:


      - Lần này thì tại cái quái gì nữa đây?


      - À.....Con ngựa của anh vừa gọi điện đến.

                                Theo Trẻ Magazine

Cái chết bí ẩn (P/15)




Đến căn nhà của Mai chỉ mất một quãng đi tàu từ trường đại học. Không cần chuyển tuyến. Ando đi qua cổng, ra khỏi nhà ga và bắt đầu tìm nhà cô, một tay cầm bản đồ, tay kia cầm cuốn sổ trong đó anh đã ghi địa chỉ.


Ando nhìn thấy một cô bé mặc bộ Kimono màu cam đang đi cùng bố mẹ trên vỉa hè trước anh.

Anh nhớ ra hôm nay là ngày lễ truyền thống 7 - 5 - 3, ngày lễ dành cho các bé trai ba, năm tuổi và các bé gái năm, bảy tuổi.

Khi bắt kịp và đi vượt qua ba người, anh liếc nhìn khuôn mặt cô bé. Cô bé dường như hơi lớn so với độ tuổi lên bảy, các đường nét đã phát triển khá đầy đặn.

Nhưng bộ lễ phục của cô bé sáng tươi trong ánh nắng chiều. Ando nghĩ cô bé đáng yêu đến không ngờ khi đi loạng choạng trên đường với đôi guốc sơn chưa quen chân, bám chặp lấy tay người mẹ.

Thậm chí sau khi đã qua họ, Ando vẫn trộm liếc ra phía sau nhìn ba người, tưởng tượng rằng khi mười lăm tuổi cô bé sẽ xinh đẹp như Mai.

Cuối cùng anh cũng tìm được ngôi nhà bảy tầng đối diện với dãy cửa hàng mua sắm, địa chỉ ngôi nhà phù hợp với địa chỉ anh đã ghi trong sổ.

Mặt tiền khá đẹp, nhưng thậm chí nhìn từ bên ngoài anh vẫn có thể nói rằng các phòng trong ngôi nhà khá nhỏ. Họ giữ giá thuê nhà thấp bằng cách nhồi nhét càng nhiều người thuê càng tốt.

Anh tìm thấy phòng của người quản lý ở sảnh và nhấn chuông. Qua cửa sổ, anh có thể nhìn thấy ông ta xuất hiện từ một phòng trong. Một người khá già. Ông ta mở cánh cửa nhỏ trên cửa sổ, và Ando xướng tên.

"Ồ vâng. Mẹ của cô Takano đã cho tôi biết anh sẽ đến." Xách leng keng chùm chìa khóa dày cộm, ông ta bước ra khỏi phòng.

"Tôi thực sự cảm ơn ông lắm." Ando nói.

"Không, tôi mới phải cảm ơn anh. Tôi e gần đây có chuyện không hay xảy ra với cô ấy."

Ando không biết chính xác mẹ của Mai đã nói với ông ta điều gì, nên anh không biết trả lời thế nào ngoài việc nói. "Tôi đoán là không có chuyện gì cả," và đi theo ông ta.

Trên đường đến thang máy, họ đi qua một dãy hòm thư. Trong một hòm lòi ra vài tờ báo. Đoán đó là hòm thư của Mai, Ando nhìn lại gần hơn.

 Đúng anh nghĩ, biển tên có ghi TAKANO. Có bốn dãy hòm thư và hòm của cô nằm ở dãy trên cùng.

"Đó là hòm thư của cô Takano. Chưa bao giờ nó lại như thế."

Ando lấy những tờ báo ra khỏi khe hộp thư, nơi mà chúng được nhét vào và xem ngày. Tờ cũ nhất là số sáng thứ Năm, ngày 8 tháng Mười Một.

Tính đến hôm nay đã qua được bảy ngày. Vậy là đã vừa trong một tuần kể từ khi Mai xuống để lấy báo.

Cô có thể ngủ ở một nơi khác nhưng anh nghi ngờ điều đó. Cô ở trong phòng của cô, hẳn thế. Nhưng chỉ là cô không thể xuống để lấy báo lên. Tất cả mọi dấu hiệu đều chỉ theo hướng ấy.

Người quản lý làm gián đoạn suy nghĩ của Ando. "Được rồi, giờ anh đã sẵn sàng chưa?" Ông ta nói như thể Ando sẽ quay lưng đi về.

"Vâng, ta đi thôi." Lấy hết can đảm có thể, Ando bước theo người đàn ông vào thang máy.

Căn hộ của Mai ở trên tầng ba, phòng 303. Người quản lý lấy chùm chìa khóa ra, chọn một chìa và tra vào ổ khóa.

Ando lùi lại một bước mà không hề nhận ra. Lẽ ra mình nên mang găng tay phẫu thuật.Virus gây ra cái chết của Ryuji có thể không lây truyền qua không khí, anh hình dung nó giống như bệnh AIDS, khá là khó bị nhiễm. Tuy nhiên, số người chết vẫn chưa biết hết, và lẽ ra anh nên cẩn trọng. Không phải anh sợ chết, mà anh chưa muốn chết. Ít nhất là chưa muốn chết cho đến khi anh giải được bí ẩn này.

Một tiếng tách vọng ra hành lang khi ổ khóa bật mở. Ando lùi lại vài bước nữa, nhưng tập trung khứu giác vào bất cứ điều gì phía sau cánh cửa. Anh đã quen thuộc với mùi thối của người chết.

Giờ là giữa tháng Mười Một, tiết trời khá khô, nhưng anh có thể tính đến một cái xác đang phân hủy bốc mùi nồng nặc.

Anh tự trấn an mình cho đến khi tự tin rằng thậm chí cánh cửa có hé lộ ra điều mà anh đã nghĩ đến, thì anh cũng kháng lại được cú sốc.

Cánh cửa mở ra vài centimet, một luồng không khí tỏa ra khỏi phòng và chạy dọc theo hành lang. Có lẽ cửa sổ đang mở. Đón làn gió phá tràn trên mặt, Ando hít thở qua lỗ mũi một cách thận trọng. anh không phát hiện cái mùi không lẫn vào đâu được của xác chết.

Anh hít vào thở ra nhiều lần. Không có mùi thối rữa. Cảm giác nhẹ nhõm của anh mạnh đến nỗi nó làm anh muốn ngã quỵ, anh bám vào tường để đỡ mình.

"Mời anh đi trước," người quản lý hối thúc chờ ở cửa. Chỉ đứng nơi ngưỡng cửa, anh cũng có thể thấy toàn bộ bên trong căn phòng.

Thực sự không cần phải "tìm kiếm" gì cả. Không thấy thi thể của Mai. Vậy là linh cảm của Ando đã sai. Anh bớt căng thẳng, thở ra một tiếng dài.

Anh tháo giày bước qua phía người quản lý để vào phòng.

"Cô ấy đi đâu nhỉ?" Người quản lý lầm bầm sau lưng anh.

Ando cảm thấy một vẻ u ám lạ kỳ xâm chiếm anh. Đáng lẽ anh nên cảm thấy nhẹ nhõm vì không nhìn thấy điều mà anh nghĩ là sẽ thấy, nhưng thay vào đó tim anh vẫn đập mạnh.

Căn phòng mang một bầu không khí lạ kỳ mà anh không biết tại sao.

Vậy là cô ấy không về nhà một tuần rồi. Đó là kết luận duy nhất anh có thể đưa ra. Giờ cô ấy ở đâu?

Anh băn khoăn liệu đáp án cho câu hỏi anh mới đưa ra có chờ đợi anh đâu đó trong căn phòng hay không.

Ngay cạnh lối vào là một căn phòng tắm nhỏ. Anh mở hết cửa để biết chắc bên trong không có gì rồi quay lại nhìn phòng chính.

Anh có thể thấy cô ấy đã cố gắng sử dụng hiệu quả không gian nhỏ hẹp của mình ra sao.

Một cái đệm được gấp gọn gàng cất trong góc phòng, không đủ khoảng trống để đặt giường, cũng như không có một cái tủ đồ đúng nghĩa để bỏ đệm vào. Thay vì một chiếc bàn làm việc thực sự là một cái bàn thấp có gắn máy sưởi điện mini phía dưới. Trên bàn để đầy các trang bản thảo.

Một tờ giấy loại được gấp lại dùng làm lót cốc cà phê, một phần tư trong cốc có sữa, giá sách che hết một mặt tường, và một chiếc TV tích hợp đầu máy VCR nằm giữa đống sách vở. Các đồ đạc khác sắp xếp xung quanh như thể được xây liền với căn phòng, cho thấy cô quan tâm thế nào đến việc chọn mua gì cho căn nhà nhỏ của mình.

Trước bàn là một chiếc ghế tựa lưng điều chỉnh được, nó đu đưa không chắc chắn, chiếc ghế được bọc vải in hình chim cánh cụt.

Bộ Pyjama gấp gọn gàng để trên chỗ ngồi, một bộ đồ lót để bên cạnh.

Có lẽ vì mình đang ở trong căn phòng của một thiếu nữ chăng?

Ando cố tìm xem điều gì khiến anh thấy khó chịu. Ngực anh thắt lại và tim đập thình thịch. Nhìn thấy đồ lót của cô khiến anh tự hỏi liệu anh có phải là một kẻ rình trộm quá khích.

"Anh nghĩ sao hả bác sĩ?"

Người quản lý vẫn đứng ở cửa. Ông ta không vào; ông ta thậm chí còn không còn cởi giày ra. Vì rõ ràng là cô không ở nhà, ông ta dường như kết luận là công việc của họ đã xong và đã đến lúc đi ra.

Ando không trả lời, thay vì thế anh lại chỗ gian bếp. Sàn được lát gỗ, nhưng vì lý do nào đó cảm giác giống như chiếc thảm dày. Anh nhìn lên: một bóng đèn huỳnh quang mười oát vẫn sáng.

Anh không nhận thấy nó trước đó vì ánh nắng chiếu rọi vào. Hai chiếc cốc để trong bồn rửa. Anh bật vòi nước, một lát sau nước nóng dần. Anh kéo sợi dây công tắc bóng đèn đang lắc lư, tắt đèn, rồi bước ra khỏi bếp. Khi đèn tắt, anh thấy nỗi da gà toàn thân.

Anh không tìm ra manh mối nào cho biết Mai ở đâu.

"Chúng ta đi chứ?" Ando nói, không nhìn người quản lý. Anh đi giày và ra khỏi căn phòng.

Anh nghe thấy tiếng chìa khóa xoay sau lưng. Buộc xong dây giày, anh đứng dậy, và bước đi đến thang máy trước người quản lý.

Khi họ đứng đó chờ thang máy, hình ảnh một ca khám nghiệm tử thi mà anh thực hiện mùa hè vừa rồi đột nhiên xuất hiện trong đầu Ando.

Một phụ nữ trẻ bị bóp cổ ngay tại nhà. Người ta nói với anh cô gái chết đã hơn mười một tiếng, nhưng khi mổ xác cô anh ngạc nhiên khi thấy các bộ phần nội tạng vẫn gần với nhiệt độ cơ thể bình thường.

Khi người ta chết nhiệt độ cơ thể xuống trung bình một độ C mỗi giờ. Tất nhiên đó chỉ là trung bình, còn tùy vào các yếu tố như thời tiết và địa điểm.

Dù vậy, quá là bất bình thường khi một xác chết vẫn hoàn toàn ấm sau khi đã chết mười một tiếng.

Thang máy đến tầng ba và cửa bắt đầu mở trước mắt Ando.

"Chờ một chút," anh nói. Anh không muốn đi trong vẫn còn đi trong nấn ná nghi ngờ. Cảm giác ngọt ngào khi anh bước vào phòng Mai, cảm giác kỳ lạ của sàn gỗ khi anh giẫm lên như thế nó đang tan chảy ra.

Chỉ có một cách duy nhất anh có thể mô tả bầu không khí lạ kỳ của căn phòng.

Nó giống như khi mổ tử thi của một người đã chết mười một tiếng và thấy rằng bên trong cơ thể vẫn ấm.

Cửa thang máy đã mở hết cỡ, nhưng Ando không bước vào. Anh đứng ngáng đường, vì thế người quản lý cũng không thể bước vào.

"Anh không định xuống à?"

Ando trả lời bằng một câu hỏi. "Ông có chắc là không nhìn thấy cô ấy cả tuần rồi không?"

Thang máy đóng cửa và bắt đầu chạy xuống tầng một.

"Nếu tôi thấy thì chúng ta đã không ở đây, phải không?"

Người quản lý đã không nhìn thấy cô. Cô cũng không đến lớp đã một tuần, mặc dù tính đến nay cô luôn đi học gần như đầy đủ. Cô không trả lời điện thoại cho dù anh gọi rất nhiều lần.

Những tờ báo cả tuần rồi vẫn nằm trong hòm thư. Rõ ràng cô không đi đâu từ thứ Năm tuần trước.

Hơn nữa có điều gì trong căn phòng ... Nó không gây cảm giác giống như một căn phòng. Chỉ là có điều gì trong không khí nói lên rằng ai đó đã ở trong phòng cho đến một vài giây trước.

"Tôi muốn xem lại lần nữa," Ando nói, hướng về phía người quản lý, ông này lúc đầu ngạc nhiên, rồi bối rối, và rồi một chút e sợ. Cảm xúc sau cùng này không thoát khỏi sự chú ý của Ando.

Ông già này e sợ điều gì đó.

Người quản lý đưa Ando chùm chìa khóa và nói, "Khi anh xong việc chỉ cần để chúng ở phòng trực."

Ông ta nhìn Ando như thể nói. Nếu anh muốn quay lại, thì cứ việc, nhưng đừng lôi tôi vào cuộc.

Ando muốn hỏi người quản lý xem ông có ấn tượng thế nào về căn phòng. Nhưng có thể ông ta sẽ chẳng biết tìm lời để diễn tả, thậm chí nếu Ando có hỏi.

Ấn tượng đó không dễ dàng diễn tả được. Ando không chắc liệu chính anh có thể giải thích được điều mình đã cảm thấy ở đó không.

"Cảm ơn ông tôi sẽ làm như vậy," Ando nói, nhận lấy chìa khóa và quay gót đi.

Anh sợ mình sẽ mất can đảm nếu do dự. Dù thế nào, anh đã quyết định sẽ ra ngay khỏi đó khi biết được tại sao căn phòng lại gây cảm giác kỳ dị như vậy.

Một lần nữa, anh mở cửa. Anh ước có thể để ngỏ nó trong khi anh đang ở trong phòng, nhưng cửa tự động đóng sập lại khi anh bước đi.

Cửa đóng. Không khí ngừng luân chuyển trong căn phòng.

Ando tháo giày ra và bước đến cửa sổ. Anh đóng cửa sổ lại, kéo rộng rèm đăng ten ra. Đã quá ba giờ chiều, cửa sổ hướng về phía Nam; tia nắng tràn ngập căn phòng.

Tắm mình trong ánh nắng, Ando quay lại xem căn phòng lần nữa. Cách trang trí trong phòng không gây cho anh cảm giác về nữ tính, mặc dù chắc chắn nó không hẳn nam tính.

Nếu không có họa tiết chim cánh cụt trên chiếc ghế tựa lưng, anh sẽ không thể đoán được giới tính của người ở trong phòng.

Ando ngồi cạnh chiếc ghế tựa lưng và cầm đồ lót của Mai lên. Anh đưa chúng lên lại gần mặt và ngửi, rồi đưa ra xa, lại ngửi tiếp. Chúng có mùi sữa, đồ lót của Takanori cũng có mùi như thế khi nó còn là một đứa bé đi chập chững.

Ando đặt đồ lót xuống chỗ cũ và xoay người cho đến khi mắt anh bắt gặp chiếc tivi. Đèn nguồn sáng đỏ: chiếc VCR vẫn đang bật. Anh nhấn nút EJECT và một cuốn băng chui ra. Trên gáy cuốn băng dán nhán màu trắng, có ghi nhan đề.

Liza Minnelli, Frank Sinatra, Sammy Davis, Jr./1989.

Nhan đề này được viết chữ cỡ lớn, không gọn nét bằng bút dạ. Trông không giống nét chữ của phụ nữ. Anh lấy cuốn băng ra xem xét. Nó đã được tua lại từ đầu.

Sau khi xem xét cẩn thận một lúc, anh đẩy nó vào đầu VCR. Ando không quên toàn bộ chuỗi biến cố này có gì liên quan đến một cuộn băng.

Mai đã kể anh nghe về Asakawa, và thực tế là Asakawa đã mang theo một cuốn băng trên ghế phụ lúc xảy ra tai nạn.

Ando nhấn nút PLAY.

Trong hai hoặc ba phút, hình ảnh trên màn hình trông giống như mực trộn với một thứ chất lỏng sền sệt.

Rồi một điểm sáng xuất hiện dưới màn đen gây phát cáu đó.

Nó sáng nhấp nháy, dịch chuyển từ trái qua phải, và cuối cùng bắt đầu lớn dần lên. Ando cảm thấy khó chịu, thoáng qua nhưng rất rõ ràng.

Rồi, khi điểm sáng trông như thể sắp chuyển sang một cái gì khác, một chương trình quảng cáo xuất hiện.

Anh nhận ra đó là quảng cáo vì anh đa xem nó vài lần rồi. Sự tương phản gây choáng váng, khi bóng đen nhường chỗ cho màu sáng trắng. Ando cảm giác như cơ vai mình thả lỏng ra.

Sau đoạn quảng cáo lại tiếp theo một đoạn quảng cáo khác, và một đoạn quảng cáo khác nữa. Anh tua nhanh qua nhiều đoạn quảng cáo. Rồi đến một bản tin dự báo thời tiết.

Một phụ nữ đang mỉm cười chỉ tay lên bản đồ dự báo thời tiết. Anh tua nhanh qua một đoạn nữa, đến một cảnh giống như chương trình đối thoại buổi sáng.

Cảnh trên màn hình lại thay đổi: một phóng viên đang nhìn vào máy quay và nói vào micro điều gì đó về một nhân vật nổi tiếng sắp ly dị.

Ando tiếp tục tua qua, nhưng không thể tìm ra điều gì tương ứng với nhan đề ghi trên nhãn. Cuốn băng chắc hẳn đã bị ghi đè.

Trong khi xem. Ando bắt đầu thấy bớt căng thẳng. Tất nhiên, anh không mong đợi sẽ trông thấy những ca sĩ người Mỹ, mà là điều gì đó khi kết hợp lại sẽ gây kinh hoàng hơn. Tuy nhiên, ngoại trừ vài giây đầu tiên, nỗi sợ hãi của anh đã biến mất; tất cả cuốn băng chỉ là những chương trình truyền hình bình thường.

Chương trình đối thoại kết thúc, tiếp theo là chương trình phát lại vở kịch với cuộc phiêu lưu của một vị samurai già.

Ando dừng cuộn băng và tua ngược lại. Anh muốn xem xét phần dự báo thời tiết

Anh tìm thấy phần mở đầu của đoạn dự báo thời tiết và nhấn nút PLAY. Người phụ nữ nói, "và bây giờ là dự báo thời tiết cho thứ Ba, ngày 13 tháng Mười một."

Anh nhấn nút PAUSE và hình ảnh dừng lại.

Ngày 13 tháng Mười một?

Hôm nay là 15. Nghĩa là nó được ghi ngày hôm kia. Nhưng ai đã ở đây để nhấn nút RECORD?

Mai đã ở đây cách đây hai ngày chăng?

Vậy thì giải thích thế nào về những tờ báo trong hòm thư của cô? Hay chỉ đơn giản là cô ấy quên lấy chúng?

Hoặc có lẽ... Anh mở cửa đầu máy VCR và cố tìm xem có bất kì bằng chứng nào cho thấy nó đã được lập chương trình không. Có thể là khi ra khỏi phòng cách đây một tuần, Mai đã đặt chiếc VCR ở chế độ ghi điều gì đó vào sáng ngày mười ba.

Ngay lúc ấy, Ando nghe thấy gì đó. Nghe như tiếng rơi yếu ớt của một giọt nước. Không cần đứng dậy, Ando xoay người lại cho đến khi có thể nhìn thấy bồn rửa trong gian bếp. Nhưng hình như nước không nhỏ giọt ở đó. Anh đứng dậy và nhìn vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm hé mở, vẫn y như lần trước anh đã nhìn thấy. Anh bật đèn lên và cố đẩy cửa ra.

Nhưng nó chỉ mở đến giữa; bệ toilet đã chặn lại.

Ando ngó vào trong qua khe mở hẹp và nhìn thấy một bồn tắm vừa đủ lớn cho một người ngồi ở tư thế đầu gối chạm cằm.

Một rèm nylon che bồn tắm. Ando kéo rèm ra nhìn vào bên trong. Nước nhỏ giọt từ trần nhà, rơi xuống bồn tắm; có nước ở đáy bồn. trong khi Ando đang trố mắt nhìn, một giọt nước khác rơi xuống, làm gợn sóng bề mặt lớp nước đọng.

Mực nước cao chừng mười centimet, và ở một đầu bồn tắm nước đang xoáy nhẹ. Vài sợi tóc nổi bên trên, vài sợi xoắn lại khi chạy theo vòng xoáy.

Ando leo người vào phòng tắm, cúi xuống cho đến khi đầu anh lọt ngang tầm cái bồn.

Nước chảy qua lỗ thoát tròn màu đen, nghĩa là nút chặn đã bị tháo ra.

Ando không nhận ra ngay cả điều đó có nghĩa là gì. Ống thoát nước dính đầy xà phòng, tóc, hoặc cái gì đó và nước thoát không nhanh. Nhưng khi nhìn kỹ anh có thể thấy mực nước đang giảm xuống, cho dù chầm chậm.

Cuối cùng Ando tự hỏi ai đã kéo nút ra.

Rõ ràng không phải là người quản lý. Ông ta không bước vào phòng. Ông ta thậm chí còn không tháo giày.

Vậy thì ai?

Ando bước thêm một bước vào phòng tắm và cúi xuống. Anh đưa tay ra rụt rè chạm vào mặt nước.

Nước vẫn còn hơi ấm. Vài sợi tóc quấn vào ngón tay anh. Cảm giác giống như... chạm vào một cái xác đã chết mười một tiếng và thấy rằng nó còn ấm.

căn nhà được cho là để trống trong một tuần. Nhưng chỉ một giờ trước đây, có ai đó đã xả nước nóng vào bồn tắm, và thậm chí gần đây hơn, đã tháo nút chặn ra. Cửa sổ được mở để thông gió.

Ando vội rút tay lại và lau lên ống quần.

Phía trên kia toilet, ngay bên dưới giấy vệ sinh anh nhận thấy một đống màu nâu không phải phân mà giống cái gì đó bị nôn ra.

Nó phủ một lớp màng mỏng, và còn giữ được đặc điểm của thức ăn chưa bị tiêu hóa.

Một vật hình vuông màu đỏ - có lẽ là một mẫu cà rốt?

Ando đang ngồi xổm, chỉ đặt một chân trong cái phòng tắm bé xíu đó, nhưng để xem xét chất nôn kia, anh phải rướn người. Tuy nhiên, khi rướn anh bị mất thăng bằng.

Anh ngã xuống mặt đè vào thành toilet. Bồn sứ màu kem lạnh lẽo áp vào má, và anh chỉ có thể tưởng tượng bộ dạng mình lúc này như thế nào.

Ngay lúc ấy, anh nghĩ mình nghe thấy tiếng ai cười khúc khích từ phía sau, từ một điểm khá thấp từ sàn nhà.

Như thể nó phát lên từ sàn nhà, giống như cái cây đâm thẳng lên từ lòng đất và trổ mạnh ra thành tiếng cười. Ando căng cơ và nén thở.

"Hi hi." Đúng rồi. Tiếng cười khúc khích đó. Anh không bị ảo giác. Anh hoàn toàn chắc chắn có ai đó phía sau lưng. Nhưng anh không thể cử động được, chứ chưa nói đến việc quay lại nhìn.

Anh không nghĩ ra được phải làm gì. Mặt vẫn đè lên mặt sứ mịn, anh cố kêu lên khá ngớ ngẩn, "có phải ông không, ông quản lý?"

Anh không thể ngăn được giọng nói run rẩy của mình. Một chân vẫn thò ra ngoài cửa phòng tắm, anh có thể cảm nhận thấy luồng khí trên chân mình.

Có cái gì đang động đậy ngoài kia. Giờ cái đó chạm vào chân anh nơi phần da lộ ra giữa mép quần và tất khi anh ngồi xuống.

Nó di chuyển nhanh và chạm nhẹ vào anh, để lại cảm giác trơn tuột. Phần thân dưới của anh co túm, anh hét toáng lên.

Anh cố tự nhủ rằng chẳng có gì hết; có lẽ một con mèo đã bị lạc vào phòng đã liếm gót chân của anh.

Chẳng có gì khác. Nhưng vô ích. Tất cả năm giác quan của anh đều biết rằng đó là một cái gì khác.

Một cái gì đó không thể biết đã ở sau lưng anh.

Mặt anh thấp hơn mép bồn tắm, anh không thể nhìn thấy gì trong bồn, nhưng anh có thể nghe tiếng nước ở trong đang dồn chảy ra ùng ục. Nhưng trên cả những âm thanh đó, anh nghe thấy những tấm lát sàn kêu cót két. Tiếng cót két từ từ xa gần anh.

Anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh cao giọng và bắt đầu hét lên, dùng đầu gối thúc liên tục vào cửa phòng tắm, và thậm chí xả nước toilet.

Tất cả những tiếng ồn ào anh gây ra cuối cùng cũng khiến anh đủ can đảm nhốm dậy. Anh dùng tay chống nâng người lên cho đến khi gần như đứng thẳng hoàn toàn, và rồi dừng lại để nghe phía sau.

Anh cố tìm cách bước ra khỏi phòng mà không ngoái đầu lại. Tóc gáy anh dựng đứng, như thể đang có vô số con nhện nhỏ bò trên lưng.

Anh đi lùi chầm chậm về phía cửa ra vào, chắc chắn rằng gót chân không chạm vào cái gì, rồi xoay người lại, túm nắm cửa, lao ra hành lang. Vai đập vào tường, nhưng anh không quan tâm chỗ đau khi thấy cánh cửa tự đóng sập lại.

Thở hổn hển, Ando chạy thẳng về phía thang máy. Chùm chìa khóa của ông quản lý kêu lẻng kẻng trong túi.

Ơn trời anh đã không bỏ lại chúng trong phòng! Chắc chắn anh không muốn quay lại đó nữa.

Anh chắc chắn có điều gì trong căn phòng kia, thậm chí dù anh có nhớ lại từng góc phòng cũng không thể nghi ngờ chỗ nào đó có thể ẩn nấp.

Chiếc đệm được gấp gọn gàng. Tủ tường không đủ rộng hoặc sâu. Không có chỗ cho bất cứ sinh vật nào lẫn trốn - trừ phi nó phải rất nhỏ.

Một con muỗi không đúng lúc vo ve bên tai anh. Anh cố xua nó đi, nhưng nó vẫn vo ve xung quanh.

Ando ho khẽ và nhét tay vào túi áo. Đột nhiên anh thấy lạnh. Thang máy như không bao giờ đến.

Cuối cùng anh nản chí, nhìn lên và thấy nó vẫn ở tầng một. Anh quên nhấn nút. Anh nhấn hai, ba lần để cho chắc chắn, rồi lại đặt tay vào túi.

Cái chết bí ẩn (P/16) 

Tuesday, May 26, 2015

Giai thoại về Bùi Giáng




     Có một hôm nhà thơ Bùi Giáng ghé thăm trụ sở Hội Nhà văn ở Sài Thành. Lúc bấy giờ, nhà thơ Thu Bồn đang đứng trò chuyện với nữ sĩ Thu Ba, trông thấy ông bèn gọi lại nói :
  
       - Nghe đồn ông có tài xuất khẩu thành thơ, hãy làm một bài cho anh em nghe chơi.....

      Bùi Giáng gãi tai trả lời  :

       - Lâu quá, không làm thơ nên quên tuốt hết rồi.

       Thu Ba năn nỉ :

       - Làm đại một câu lưu niệm đi mà. Từ lâu chỉ được :

             * Kiến văn kỳ thanh,
 
       Hôm nay mới được :

             * Kiến diện kỳ hình của ngài đó.

       Bùi Giáng cười móm mém :

         Nhưng tui làm dzở đừng có cười tui nghe !

         Thu Bồn giục :

         - Thội đừng khiêm tộn chi mô.....không cọ ai cười răng.

         Bùi Giáng tằng hắng một tiếng ....rồi phọt ra...hai câu thơ

          * Thu Ba khen ngợi Thu Bồn

          * Thu Bồn cảm động sờ vai Thu Ba.

        Thu Ba nhăn mặt :

        - Cha mạ ơi !.. Ông mần thơ lục bát... răng mà không cọ vần điệu chi tề !

        Bùi giáng trả lời :

        - Thì sức của tôi chỉ có vậy, cô muốn cho có vần thì tìm chữ khác thế vô đi.

        Thu Ba bỗng đỏ mặt hứ ....lên một tiếng....Bùi Giáng lại móm mém cười một cách hóm hỉnh rồi quay đi.

                                                                             Theo Thằng Mõ Magazine

Cái chết bí ẩn (P/14)



Thứ Tư, ngày 14 tháng Mười một.

Ando đến trường, vào khoa triết học để hỏi các giáo viên của Mai xem gần đây cô có đến lớp không. Nhưng mọi người anh hỏi đều trả lời giống nhau: họ không trông thấy cô cả tuần nay. Vì là một trong số ít ỏi các sinh viên nữ của khoa triết, cô nổi bật lên như một bông hoa.


Khi không đến lớp, cô đã gây sự chú ý vì việc vắng mặt của mình. Kể từ thứ Sáu tuần trước, Ando đã gọi điện đến nhà cô hai, ba lần một ngày, nhưng không có ai ở đó để nhấc máy lên. Anh không thể tin rằng cô ở chơi nhà một người bạn trai trong suốt thời gian ấy, và bây giờ hỏi han ở khoa của cô chỉ làm anh thêm lo lắng mà thôi.

Anh chợt nghĩ có lẽ cô về nhà bố mẹ, nên anh đến phòng hộ tịch. Anh giải thích tình huống cho người có trách nhiệm ở đó và đã xem được hồ sơ của cô. Anh phát hiện ra thành phố quê hương cô là một nơi có tên Toyoda, ở hạt Iwata, tỉnh Shizuoka. Từ Tokyo đến đó bằng tàu cao tốc mất hai đến ba tiếng. Ando nghi lại số điện thoại gia đình cô, cả địa chỉ phòng khi cần đến.

Ngay khi đi làm về tối hôm ấy anh gọi điện. Mẹ của Mai trả lời máy. Khi Ando giới thiệu tên và nghề nghiệp, anh nghe thấy một tiếng hít thở mạnh ở phía đầu dây bên kia.

Mẹ của Mai lo lắng khi biết rằng bà đang nói chuyện với một người từ trường y ở trường đại học của Mai. Thậm chí một cuộc gọi từ khoa Triết của cô cũng gây lo lắng, nhưng cuộc gọi của một bác sĩ trong trường chỉ có thể có nghĩa là Mai bị ốm nặng. Mẹ cô có lẽ đang chuẩn bị nghe tin xấu. Tất cả sinh viên của trường được khám sức khỏe miễn phí tại bệnh viện của trường, do đó Mai sẽ không phải xin phép mẹ mình khi đi khám.

Nhưng mẹ của Mai không thể hiểu tại sao Ando lại gọi điện. Bà liên lạc với con gái mình ít nhất hai đến ba lần mỗi tháng. Đúng, bà không nói chuyện với Mai đã ba tuần nay; Khi bà gọi vào tuần trước, Mai hình như đã đi ra ngoài. Nhưng bà không thể hiểu tại sao một bác sĩ từ trường đại học của con gái mình lại gọi điện đến nhà bố mẹ cô chỉ vì ông ta không gặp cô đã một tuần. Ando có thể nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng nói của bà khi bà thăm dò từng lời của anh.

"Vậy ý bà là con gái bà không ở nhà khi bà gọi điện vào tuần trước." Ando nhíu mày. Anh hi vọng sẽ biết được chỉ là cô về nhà tuần vừa rồi. Anh đã chuẩn bị cho một sự bối rối nho nhỏ, nhưng giờ, chút lạc quan của anh đã tiêu tan. Mai cũng không ở nhà khi mẹ cô gọi điện vào tuần trước.

"Tôi chắc là không việc gì đâu, thưa bác sĩ. Năm ngoái tôi và nó cũng không liên lạc được, vì cứ bị lỡ mất các cuộc gọi của nhau. Khi đó chúng tôi mất tới gần hai tháng chẳng trò chuyện gì."

Ando cảm thấy lo lắng. Anh không thể giải thích được tình huống cho dù anh có muốn. Chỉ một ngày trước, họ phát hiện ra trong mẫu mô của Ryuji loại virus gì giống như virus xuất hiện trong người hai thanh niên ở Yokohama.

Họ chưa biết sự lây nhiễm xảy ra như thế nào hoặc virus lan truyền theo con đường nào. Dựa trên điều họ khám phá được có lẽ sự việc nên được giữ kín không cho giới truyền thông biết. Anh không thể cho mẹ của Mai biết chuyện gì đang xảy ra.

"Xin thứ lỗi cho tôi vì hỏi điều này, liệu con gái bà thường không ở nhà qua đêm?"

"Không, tôi không nghĩ vậy," Mẹ cô nói chắc chắn.

"Bà có nhớ được chính xác ngày bà đã gọi điện tuần trước không?"

Bà nghĩ một lúc rồi nói, "Thứ Ba."

Vậy là cô đã không trả lới điện thoại vào ngày thứ Ba. Hôm nay là thức tư. Hơn một tuần ...
"Liệu cô ấy có thể đi du lịch không?"

"Không, tôi không nghĩ vậy."

Ando thắc mắc vì sao bà có thể chắc chắn như thế. "Tại sao?"

"À, nó làm gia sư ngoài giờ để có tiền chi phí sinh hoạt hàng ngày. Nó nói không muốn thành gánh nặng cho cha mẹ. Tôi không tin nó có đủ tiền đi du lịch."

Đột nhiên Ando chắc chắn rằng Mai đang gặp rắc rối tồi tệ. Thứ Sáu tuần trước, Mai đã lỡ hẹn với anh. Nhưng không phải vì việc liên lạc với anh quá khó. Nếu cô không đến cuộc hẹn được, cô chỉ cần gọi điện báo trước cho anh một ngày. Nhưng cô đã không làm thế. Và giờ, anh cảm thấy chắc chắn là anh biết tại sao. Cô không thể liên lạc được với anh. Anh nhớ lại những bức ảnh Polaroid chụp thi thể Ryuji. Cho dù cô cố đến thế nào, anh cũng không gạt đi được hình ảnh Ryuji tay chân dang rộng khi chết. Nó vẫn còn in hằn trên não anh.

"Liệu bà có thể đến Tokyo vào ngày mai được không?" Khi đề nghị như vậy, Ando cúi đầu, cho dù anh đang nói chuyện với bà qua điện thoại.

"Tôi không chắc chắn là mình có thể đi được không, với thông báo gấp rút như thế," Bà thở dài. Sau đó bà yên lặng. Ando nghĩ anh không thể trông đợi bà cảm thấy cấp bách khi không kể với bà sự thật về tình hình. Dẫu vậy, dương như bà hơi quá hững hờ với chuyện này. Ando muốn nói với bà, việc mất đi một người mà mình yêu thương có thể dễ dàng đến thế nào. Bạn vừa nghe giọng nói của người đó, quay lưng lại, và nhận ra người đó biến mất.

Bà Takano phá vỡ sự yên lặng bất tiện. "Nếu tôi đến Tokyo, thì chính xác anh muốn tôi phải làm gì? Trình báo người mất tích?"

"Ít nhất tôi muốn bà đến căn hộ của cô ấy. Tôi sẽ vào cùng. Chúng ta có thể nghĩ đến trình báo người mất tích sau." Nhưng Ando không thực sự tin họ phải làm điều ấy. Việc này thật không may, không phải trường hợp đó.

"Tôi thật không biết ... Có nhất thiết phải là ngày mai không?"

Bà không thể quyết định được. Chuyến đi này có hệ trọng đến mức giúp bà tránh khỏi việc nhận ra con gái mình đã chết hay không? Ando không thể nhũn nhặn với bà được nữa.

"Thôi được. Một mình tôi sẽ ghé qua căn hộ của cô ấy vào ngày mai. Tôi biết cô ấy sống ở một căn phòng nhỏ. Bà có biết liệu tòa nhà đó có người quản lý không?"

"Có. Tôi đã gặp ông ta khi giúp nó chuyển đến."

"Vậy thì, xin lỗi vì tôi áp đặt, nhưng liệu bà có thể gọi điện báo cho ông ấy rằng có Mitsuo Ando sẽ đến vào chiều mai, khoảng từ hai đến ba giờ được không, và rằng tôi muốn kiểm tra phòng Mai, tất nhiên là có sự chứng kiến của ông ấy?"
"À ..."
"Mong bà giúp cho. Tôi nghĩ ông ấy sẽ không đưa chìa khóa nếu tôi xuất hiện không được báo trước."

"Thôi được. Tôi sẽ gọi điện báo cho ông ấy."

"Cảm ơn bà. Tôi sẽ gọi điện nếu có chuyện gì xảy ra."

Ngay khi anh sắp sửa gác máy, mẹ của Mai bắt đầu nói gì đó. "Chờ đã ..." Ando chờ bà nói tiếp. "Bảo tôi gửi lời chào nếu anh gặp nó."

Bà ấy không hiểu. Ando không biết mình cảm thấy thế nào khi gác máy.

Cái chết bí ẩn (P/15) 
 

Monday, May 25, 2015

Cái chết bí ẩn (P/13)



Thứ Tư, ngày 14 tháng Mười một.

Ando đến trường, vào khoa triết học để hỏi các giáo viên của Mai xem gần đây cô có đến lớp không. 


Nhưng mọi người anh hỏi đều trả lời giống nhau: họ không trông thấy cô cả tuần nay. Vì là một trong số ít ỏi các sinh viên nữ của khoa triết, cô nổi bật lên như một bông hoa. 

Khi không đến lớp, cô đã gây sự chú ý vì việc vắng mặt của mình. Kể từ thứ Sáu tuần trước, Ando đã gọi điện đến nhà cô hai, ba lần một ngày, nhưng không có ai ở đó để nhấc máy lên. Anh không thể tin rằng cô ở chơi nhà một người bạn trai trong suốt thời gian ấy, và bây giờ hỏi han ở khoa của cô chỉ làm anh thêm lo lắng mà thôi.

Anh chợt nghĩ có lẽ cô về nhà bố mẹ, nên anh đến phòng hộ tịch. Anh giải thích tình huống cho người có trách nhiệm ở đó và đã xem được hồ sơ của cô. Anh phát hiện ra thành phố quê hương cô là một nơi có tên Toyoda, ở hạt Iwata, tỉnh Shizuoka. Từ Tokyo đến đó bằng tàu cao tốc mất hai đến ba tiếng. Ando nghi lại số điện thoại gia đình cô, cả địa chỉ phòng khi cần đến.

Ngay khi đi làm về tối hôm ấy anh gọi điện. Mẹ của Mai trả lời máy. Khi Ando giới thiệu tên và nghề nghiệp, anh nghe thấy một tiếng hít thở mạnh ở phía đầu dây bên kia.

Mẹ của Mai lo lắng khi biết rằng bà đang nói chuyện với một người từ trường y ở trường đại học của Mai. Thậm chí một cuộc gọi từ khoa Triết của cô cũng gây lo lắng, nhưng cuộc gọi của một bác sĩ trong trường chỉ có thể có nghĩa là Mai bị ốm nặng.

Mẹ cô có lẽ đang chuẩn bị nghe tin xấu. Tất cả sinh viên của trường được khám sức khỏe miễn phí tại bệnh viện của trường, do đó Mai sẽ không phải xin phép mẹ mình khi đi khám.

Nhưng mẹ của Mai không thể hiểu tại sao Ando lại gọi điện. Bà liên lạc với con gái mình ít nhất hai đến ba lần mỗi tháng. Đúng, bà không nói chuyện với Mai đã ba tuần nay; Khi bà gọi vào tuần trước, Mai hình như đã đi ra ngoài. Nhưng bà không thể hiểu tại sao một bác sĩ từ trường đại học của con gái mình lại gọi điện đến nhà bố mẹ cô chỉ vì ông ta không gặp cô đã một tuần.

Ando có thể nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng nói của bà khi bà thăm dò từng lời của anh.

"Vậy ý bà là con gái bà không ở nhà khi bà gọi điện vào tuần trước." Ando nhíu mày. Anh hi vọng sẽ biết được chỉ là cô về nhà tuần vừa rồi. Anh đã chuẩn bị cho một sự bối rối nho nhỏ, nhưng giờ, chút lạc quan của anh đã tiêu tan. Mai cũng không ở nhà khi mẹ cô gọi điện vào tuần trước.
 
"Tôi chắc là không việc gì đâu, thưa bác sĩ. Năm ngoái tôi và nó cũng không liên lạc được, vì cứ bị lỡ mất các cuộc gọi của nhau. Khi đó chúng tôi mất tới gần hai tháng chẳng trò chuyện gì."

Ando cảm thấy lo lắng. Anh không thể giải thích được tình huống cho dù anh có muốn.

Chỉ một ngày trước, họ phát hiện ra trong mẫu mô của Ryuji loại virus gì giống như virus xuất hiện trong người hai thanh niên ở Yokohama. Họ chưa biết sự lây nhiễm xảy ra như thế nào hoặc virus lan truyền theo con đường nào.

Dựa trên điều họ khám phá được có lẽ sự việc nên được giữ kín không cho giới truyền thông biết.

Anh không thể cho mẹ của Mai biết chuyện gì đang xảy ra.

"Xin thứ lỗi cho tôi vì hỏi điều này, liệu con gái bà thường không ở nhà qua đêm?"

"Không, tôi không nghĩ vậy," Mẹ cô nói chắc chắn.

"Bà có nhớ được chính xác ngày bà đã gọi điện tuần trước không?"

Bà nghĩ một lúc rồi nói, "Thứ Ba."

Vậy là cô đã không trả lới điện thoại vào ngày thứ Ba. Hôm nay là thức tư. Hơn một tuần ...

"Liệu cô ấy có thể đi du lịch không?"

"Không, tôi không nghĩ vậy."

Ando thắc mắc vì sao bà có thể chắc chắn như thế. "Tại sao?"

"À, nó làm gia sư ngoài giờ để có tiền chi phí sinh hoạt hàng ngày. Nó nói không muốn thành gánh nặng cho cha mẹ. Tôi không tin nó có đủ tiền đi du lịch."

Đột nhiên Ando chắc chắn rằng Mai đang gặp rắc rối tồi tệ. Thứ Sáu tuần trước, Mai đã lỡ hẹn với anh. Nhưng không phải vì việc liên lạc với anh quá khó.

Nếu cô không đến cuộc hẹn được, cô chỉ cần gọi điện báo trước cho anh một ngày. Nhưng cô đã không làm thế. Và giờ, anh cảm thấy chắc chắn là anh biết tại sao. Cô không thể liên lạc được với anh. Anh nhớ lại những bức ảnh Polaroid chụp thi thể Ryuji.

Cho dù có cố đến thế nào, anh cũng không gạt đi được hình ảnh Ryuji tay chân dang rộng khi chết.

Nó vẫn còn in hằn trên não anh.

"Liệu bà có thể đến Tokyo vào ngày mai được không?" Khi đề nghị như vậy, Ando cúi đầu, cho dù anh đang nói chuyện với bà qua điện thoại.

"Tôi không chắc chắn là mình có thể đi được không, với thông báo gấp rút như thế," Bà thở dài. Sau đó bà yên lặng.

Ando nghĩ anh không thể trông đợi bà cảm thấy cấp bách khi không kể với bà sự thật về tình hình.

Dẫu vậy, dương như bà hơi quá hững hờ với chuyện này. Ando muốn nói với bà, việc mất đi một người mà mình yêu thương có thể dễ dàng đến thế nào. Bạn vừa nghe giọng nói của người đó, quay lưng lại, và nhận ra người đó biến mất.

Bà Takano phá vỡ sự yên lặng bất tiện. "Nếu tôi đến Tokyo, thì chính xác anh muốn tôi phải làm gì?

Trình báo người mất tích?"

"Ít nhất tôi muốn bà đến nhà của cô ấy.

Tôi sẽ vào cùng. Chúng ta có thể nghĩ đến trình báo người mất tích sau."

Nhưng Ando không thực sự tin họ phải làm điều ấy.

Việc này thật không may, không phải trường hợp đó.

"Tôi thật không biết ... Có nhất thiết phải là ngày mai không?"

Bà không thể quyết định được. Chuyến đi này có hệ trọng đến mức giúp bà tránh khỏi việc nhận ra con gái mình đã chết hay không? Ando không thể nhũn nhặn với bà được nữa.

"Thôi được. Một mình tôi sẽ ghé qua nhà của cô ấy vào ngày mai. Tôi biết cô ấy sống ở một căn phòng nhỏ. Bà có biết liệu tòa nhà đó có người quản lý không?"

"Có. Tôi đã gặp ông ta khi giúp nó chuyển đến."

"Vậy thì, xin lỗi vì tôi áp đặt, nhưng liệu bà có thể gọi điện báo cho ông ấy rằng có Mitsuo Ando sẽ đến vào chiều mai, khoảng từ hai đến ba giờ được không, và rằng tôi muốn kiểm tra phòng Mai, tất nhiên là có sự chứng kiến của ông ấy?"

"À ..."

"Mong bà giúp cho. Tôi nghĩ ông ấy sẽ không đưa chìa khóa nếu tôi xuất hiện không được báo trước."

"Thôi được. Tôi sẽ gọi điện báo cho ông ấy."

"Cảm ơn bà. Tôi sẽ gọi điện nếu có chuyện gì xảy ra."

Ngay khi anh sắp sửa gác máy, mẹ của Mai bắt đầu nói gì đó. "Chờ đã ..." Ando chờ bà nói tiếp. "Bảo tôi gửi lời chào nếu anh gặp nó."

Bà ấy không hiểu. Ando không biết mình cảm thấy thế nào khi gác máy.

Saturday, May 23, 2015

Cái quần của bố



 Bà mẹ nói với đứa con trai :
    
- Mẹ mua cho con và bố của con hai cái quần giống nhau, nhưng tại sao cái quần của bố con thì vẫn còn tốt, còn cái quần của con thì lại rách tan nát .
    
Cậu bé trả lời :
    
- Tại vì con mặc cái quần của con suốt ngày và suốt đêm, còn bố không mặc cái quần của bố vào ban đêm, vì con thấy bố quăng cái quần của bố ở duới gầm giường ....
Theo Truyện Cười của Trà Lũ
 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger