MỘT CHUYỆN TÌNH BẤT NGỜ
Chàng gặp nàng trong một bữa tiệc. Lúc đó nàng rất nổi bật, rất nhiều chàng trai theo tán tỉnh...
Trong khi đó chàng lại rất bình thường, không ai chú ý tơi chàng cả. Vào cuối buổi tiệc chàng đánh bạo mời nàng đi uống cà phê với chàng, nàng rất ngạc nhiên, nhưng vì lịch sự nàng nhận lời.
Họ ngồi một trong quán cà phê rất dễ thương, chàng quá bối rối, không biết nói gì, nàng cũng thấy không thoải mái, làm ơn để tôi về, nàng nghĩ thầm.
Bỗng chàng gọi người hầu bàn, "Vui lòng cho tôi xin chút muối, tôi muốn bỏ vào trong cà phê".
Mọi người nhìn chằm vào chàng lạ quá...! Mặt chàng ửng đỏ, nhưng rồi chàng vẫn bỏ muối vào tách cà phê của mình rồi uống. Nàng hỏi chàng vẻ tò mò, "Tại sao anh có sở thích này?"
Chàng đáp, "Hồi còn nhỏ, anh sống gần biển, anh thích đùa giỡn trên biển, anh có cảm nhận được vị mặn của biển cả, cũng giống như vị mặn của cà phê. Bây giờ mỗi khi anh uống cà phê có vị mặn, anh lại nhớ về tuổi thơ của mình, nghĩ đển quê hương, anh nhớ quê nhà lắm, anh nhớ ba mẹ hiện vẫn đang sống ở đó".
Vừa nói anh vừa khóc. Nàng cũng thực sự xúc động.
Đó quả thực là một cảm xúc thực lòng, từ trái tim. Một người đàn ông có thể thổn thức về nỗi nhớ nhà, chắc hẳn anh ấy đã yêu quê nhà mình lắm, lo cho quê nhà và có trách nhiệm với quê nhà. Rồi nàng cũng bắt đầu kể...kể về miền quê xa xõi của nàng, về thời thơ ấu, về gia đình nàng. Quả là một cuộc chuyện trò thú vị....Cũng là một mở đầu tươi đẹp cho câu chuyện của họ.
Rồi họ tiếp tục hẹn hò. Nàng nhận ra chàng là một người đàn ông đáp ứng đầy đủ mong muốn của nàng, anh biết chịu đựng, tốt bụng, nhiệt tình và ân cần..Chàng thật sự là một người tốt, mà suýt nữa nàng đã bỏ lỡ ...! Cám ơn ly cà phê có vị mặn của chàng...!
Rồi câu chuyện của họ cũng như bao chuyện tình dễ thương khác, công chúa cưới hoàng tử, rồi hai người sống rất hạnh phúc bên nhau....Và mỗi lần pha cà phê cho chàng nàng thường bỏ thêm tí muối, vì nàng biết chàng thích như thế.
40 năm sau chàng qua đời để lại cho nàng một lá thư rằng.
"Em thương yêu...hãy tha lỗi cho anh, tha lỗi cho lời nói dối suốt đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất anh đã dối em - về ly cà phê có vị mặn. Nhớ lần đầu mình hẹn hò không em? Lúc đó anh quá hồi hộp, thật sự anh muốn kêu thêm ít đường, nhưng anh đã nói thành muối....Lúc đó anh thấy khó đổi lại quá nên anh tiếp tục luôn. Anh không bao giờ nghĩ đó là cách chúng ta bắt đầu câu chuyện cùng nhau...! Nhiều lần anh muốn thú thật với em, nhưng anh lại sợ, vì anh đã hứa không bao giờ dối em điều gì cả.
Bây giờ anh sắp chết, anh không còn sợ gì nữa nên sẽ nói thật với em.
Anh không thích cà phê có vị mặn, vị thật là ghê. Nhưng anh lại phải uống cà phê muối suốt cả đời của mình. Từ khi quen em anh không bao giờ thấy hối tiếc về những gì anh đã làm cho em. Có em trong đời là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh suốt cuộc đời này.
Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn muốn được quen em và có em bên cạnh, thậm chí anh lại phải uống cà phê có vị mặn".
Nước mắt nàng chảy xuống ướt hết cả lá thư...
Một ngày, ai đó hỏi nàng, "Cà phê có vị muối vị thế nào?"
"Ngọt lắm", nàng đáp.
(Theo For the one i LOVE)
Post a Comment