Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/13)
Nguyễn Thị Pmanth
Tình yêu như trái đắng, con tim mù lòa.
Khi yêu, người ta thường quên hết những thói hư tật xấu của người mình yêu, lúc nào cũng muốn bào chữa, biện hộ. Để có thể tiếp tục được yêu. Và lý trí luôn luôn phải chào thua.
Tưởng rằng đã quên, nhưng sự thật không phải như thế. Tại sao Thảo vẫn còn yêu và nhớ về Minh, khi đâu đó đã xuất hiện một người khác, với đầy đủ điều kiện không hề thua kém chàng.
Về phần Minh từ dạo xa Thảo, chàng đã bớt rong chơi theo đám con gái luôn bu quanh, những lúc buồn và nhớ Thảo, chàng lại vùi đầu vào sách vở để tìm quên. Kết quả, chàng đã lấy được tất cả những cái bằng mà chàng muốn. Bây giờ, chàng chỉ còn chuẩn bị để thi vào Đại học Bách Khoa Sài Gòn.
Những hôm Minh cảm thấy nhớ Thảo ray rức và muốn được gặp nàng, nhưng làm sao bây giờ?
Thảo ơi! Anh sẽ chết vì nhớ em mất...
Minh thầm nghĩ;
Mình vẫn chưa có sự nghiệp, làm sao có thể gặp Thảo, nhưng ....nếu ngắm nhìn nàng ở một nơi nào đó mà nàng không biết, thì chắc chắn sẽ ổn thôi.
Nghĩ xong là làm ngay.
Chàng đợi Thảo ở một quán cà phê. Từ trường về nhà, chắc chắn Thảo sẽ phải đi qua.
Trong một góc khuất, Minh sẽ nhìn thấy Thảo rất rõ.
Thế là đã giải quyết xong một bài toán không mấy khó.
Chỉ tội nghiệp cho Thảo, khi nhớ Minh, Thảo chỉ biết khóc, thương cho trái tim tan vỡ của chính mình, và mặc dù nhà Minh cách nhà Thảo không xa lắm.
Minh tuy được rất nhiều con gái ngưỡng mộ, nhưng Thảo đối với Minh, cô bé thật đặc biệt và đáng yêu hơn tất cả những cô gái mà Minh đã từng gặp.
Vẻ dịu dàng thuần khiết của nàng hình như không phải cô gái nào cũng có. Minh đã cố gắng "gìn vàng, giữ ngọc" cho người con gái mà chàng yêu thật lòng.
Bằng cách "vùi dập" những đóa hoa khác. Tuy nhiên, khốn khổ thay, cứ mỗi khi chàng định dở chứng thì đều bị nàng bắt gặp.
"Trớ trêu ông tạo xoay vần,
đắng cay, đổ vỡ mối tình sắc son".
Đón đọc kỳ tới
Post a Comment