Sunday, October 12, 2014

Chuyện kinh dị: Con mèo đen (kỳ 4)

Chuyện kinh dị: Con mèo đen (kỳ 4)



Tiếp theo kỳ 3

tôi cũng muốn thú nhận một điều: "Từ đó, tôi rất khiếp sợ "con quái vật" này.


Chẳng phải là tôi sợ con vật đó xâm phạm đến cơ thể hoặc tính mạng, nhưng hình như tôi đã sợ hãi một điều gì khác, tôi thật bối rối không thể hiểu nổi. Và tôi cảm thấy hổ thẹn thấm đến từng tế bào.

Hành động tàn bạo của tôi ngày xưa đối với Toto, vừa là sự khủng khiếp vừa là sự ghê tởm lâu ngày đã lắng xuống, nay bị con quái vật này khuấy động, khiến lòng tôi nhức nhối... 

Nhận ra sự ác cảm của tôi đối với con mèo đen mới, vợ tôi nhiều lần nói với tôi về cái đốm trắng trên cổ con vật, ngụ ý muốn tôi lưu ý đến sự khác nhau giữa con mèo đen mới đến với con mèo Toto mà tôi  đã giết hại.

Khi tôi đã nhìn thấy và ngắm nghía nó lần đầu. Nhưng càng về sau này, trong một vài lần quan sát con vật, dần dần đốm lông trắng đó đã biến đổi một càch tinh tế đến nỗi, dưới mắt tôi chỉ là con mèo đen tuyền, chột mắt ngày trước, và tôi lại cho rằng, những đốm trắng mà tôi nhìn thấy lần đầu ấy, có thể chỉ là một ảo ành. 

Và thế là tôi ngày càng thấy ghê sợ nó. Giờ đây, nó là hình ảnh của con vật gớm ghiếc - của cái giá treo cổ - công cụ giết con mèo đen của tôi một cách khủng khiếp, công cụ của tội ác của sự hấp hối và cái chết.

Lúc này, quả thực là tôi đã hết sức khốn khổ, lương tâm chẳng lúc nào được yên ổn. Và con quái vật ấy, hình dáng như con mèo đen chột mắt mà tôi đã giết hại trước kia, tôi đã nghĩ, nó không những chính nó là con mèo oan khuất đó, bây giờ đã biến thành quỷ, lộn về đây để bắt tôi phải chịu đựng tai ương thống khổ. 

Nếu con mèo trước đã một thời bám theo tôi lằng nhằng, chẳng rời lấy một lát, thì con mèo sau đã không ngừng gieo rắc cho tôi những nỗi sợ hãi chẳng sao kể xiết.

Nhiều đêm, đang lúc ngủ, tôi chợt giật mình thức giấc vì có một làn hơi thở nóng phả vào mặt. 

Nhưng nỗi sợ hãi mênh mang nhất vẫn là những cơn ác mộng đầy tai họa ghê sợ vẫn luôn rùng rợn hiện ra trong giấc ngủ mệt mõi của tôi.

Dưới áp lực của những điều dằn vặt đau đớn, những điều tốt lành còn lại ở trong tôi đã đầu hàng trước sự xâm lấn của những ý nghĩa xấu xa. Đầu óc tôi chỉ còn chứa đầy những điều giận dữ, bực tức, làm nền cho những ý nghĩ đen tối nhất, tồi bại nhất. 

Từ sầu não dẫn đến tức giận, từ tức giận dẫn tới thù hận, tôi cảm thấy thù ghét mọi vật,  mọi người chung quanh. Sự tức giận đã bung ra làm cho tôi mù quáng bất chấp mọi lời can ngăn của vợ tôi, người vợ thuận hòa luôn biết nhẫn nhịn, chịu đựng mọi đau khổ.   

Một hôm, vợ chồng tôi đang dọn dẹp lại căn hầm chứa rượu trong căn nhà chúng tôi ở, một căn nhà tồi tàn mà hoàn cảnh hoạn nạn, nghèo túng do việc bị cháy nhà gây ra, buộc chúng tôi phải chịu cực, chịu khổ sống trong đó.

Con mèo theo tôi từng bước chân, hấp tấp, liều lĩnh làm cho tôi phát điên lên. Chẳng còn nhớ gì đến thảm họa do lỗi lầm ấu trĩ gây ra ngày xưa, tôi điên tiết vớ lấy một cái rìu dựng bên cạnh đấy, giơ lên nhằm hướng con quái vật lao tới chém bổ xuống, nhưng nhát bổ của tôi đã bị vợ tôi kịp thời đưa tay ra kềm giữ lại.

Bị ngăn cản, tôi hung hãn như người bị quỷ ám. Cánh tay tôi vung mạnh lên, bật ra khỏi sự nắm giữ của vợ tôi, và khi tôi bổ với theo con vật đang chạy trốn, thì nhát rìu trúng ngay vào giữa đầu, chính người vợ của mình, khiến cho cô ấy ngã vật xuống, và chết tốt.
(đón đọc kỳ 5)

 
  
      

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger