Tình yêu dành cho chú cún con
allwomenstalk
Theo Chicken Soup for The Soul
Một cậu bé
mang một bộ nẹp xương bằng thép ở chân trái từ 4 tháng trước bước vào nhà với một
chú chó cún con mới mua trên tay.
Chú chó không
có hốc xương hông và khi được đặt xuống sàn, nó bước đi rất khập khiểng. Việc cậu bé chọn một con chó không lành lặn khiến cha mẹ cậu bối rối vì riêng bệnh
tật của cậu cũng đủ khốn đốn rồi.
Nhưng họ cảm
thấy việc có thêm người bạn mới này bên cạnh đã khơi dậy niềm hy vọng và sự hào
hứng trong tâm hồn cậu bé.
Ngày hôm
sau, cậu cùng mẹ đến gặp bác sĩ thú y để tìm phương cách chữa trị tốt nhất cho
chú cún của mình. Bác sĩ nói rằng nếu cậu
duỗi thẳng và xoa bóp chân chú cún mỗi sáng và dắt nó đi dạo ít nhất một dặm mỗi
ngày thì các cơ quanh vùng hông bị thiếu của nó sẽ khỏe mạnh hơn, khiến nó dần
dần không còn đau và sẽ bớt khập khiểng.
Mặc dù chú cún
rên rỉ và cứ kêu ăng ẳng, còn cậu bé thì luôn nhăn nhó và khó chịu với bộ nẹp
chân của mình, nhưng cả hai vẫn đều đặn duy trì bài tập vật lý trị liệu trong
suốt hai tháng và sau đó. Vào tháng thứ
ba, hai người bạn nhỏ đã có thể đi được ba dặm mỗi sáng vào thời gian trước khi
cậu bé đến trường và cả hai đều bước đi mà không thấy đau nữa.
Vào một buổi
sáng thứ Bẩy, trên đường về nhà sau buổi tập, một con mèo từ bụi cây bất ngờ nhảy
ra khiến chú cún hốt hoảng.
Chú giật bung dây xích và lao thẳng vào luồng xe. Một chiếc xe tải phóng nhanh đến trong tích tắc.
Cậu bé vội lao ra, nhào đến chỗ chú cún và lăn vào rãnh nước bên đường. Nhưng đã quá trễ.
Chú cún bị đâm phải và rất nhiều máu đang tuôn ra ở miệng chú. Trong lúc khóc oà với chú chó đang hấp hối trong tay, cậu bé nhận ra chiếc nẹp chân của mình đã bị gãy.
Nhưng cậu không có thời gian để lo cho bản thân, cậu bật dậy, bồng chú cún lên, ôm chặt trong lòng và bắt đầu bước về nhà.
Chú chó rên khe khẽ khiến cậu bé thêm hy vọng và chạy hết tốc lực về nhà.
Chú giật bung dây xích và lao thẳng vào luồng xe. Một chiếc xe tải phóng nhanh đến trong tích tắc.
Cậu bé vội lao ra, nhào đến chỗ chú cún và lăn vào rãnh nước bên đường. Nhưng đã quá trễ.
Chú cún bị đâm phải và rất nhiều máu đang tuôn ra ở miệng chú. Trong lúc khóc oà với chú chó đang hấp hối trong tay, cậu bé nhận ra chiếc nẹp chân của mình đã bị gãy.
Nhưng cậu không có thời gian để lo cho bản thân, cậu bật dậy, bồng chú cún lên, ôm chặt trong lòng và bắt đầu bước về nhà.
Chú chó rên khe khẽ khiến cậu bé thêm hy vọng và chạy hết tốc lực về nhà.
Mẹ cậu vội vã
đưa cậu và chú cún đang đau đớn đến ngay bệnh viện thú y. Trong lúc thấp thỏm
chờ đợi để xem liệu chú chó có sống sót qua cuộc phẫu thuật hay không, cậu bé hỏi
mẹ tại sao cậu có thể bước đi và chạy được.
Bà trả lời:
“Con bị viêm tủy xương - một căn bệnh về xương.
Nó làm chân con yếu đi và tê liệt, khiến con phải đi khập khiểng và đau
đớn.
Nẹp chân của
con là để trợ lực. Con không cần phải đeo nó mãi nếu con sẵn sàng chiến đấu với
cơn đau và những giờ trị liệu. Cơ thể
con đã phản ứng tốt với thuốc, nhưng con lại bỏ ngoài tai lời động viên của cha
mẹ về việc trị liệu vật lý và cả cha lẫn mẹ đều không biết phải làm gì nữa.
Các bác sĩ nói với cha mẹ rằng con sắp phải mất chân trái.
Rồi con mang chú cún về nhà và dường như hiểu được nhu cầu của nó. Nghịch lý ở chỗ, trong khi con nghĩ rằng con đamg giúp nó thì thực ra con lại đang giúp cho bản thân mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn”.
Các bác sĩ nói với cha mẹ rằng con sắp phải mất chân trái.
Rồi con mang chú cún về nhà và dường như hiểu được nhu cầu của nó. Nghịch lý ở chỗ, trong khi con nghĩ rằng con đamg giúp nó thì thực ra con lại đang giúp cho bản thân mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn”.
Ngay lúc đó,
cửa phòng phẫu thuật từ từ hé mở. Vị bác
sĩ bước ra với nụ cười trên môi. Ông nói: “Chú chó của cháu sẽ qua khỏi”.
Và cậu bé học
được rằng khi bạn hy sinh bản thân mình, bạn sẽ tìm thấy chính mình.
Hạnh phúc là
cho đi hơn nhận về.
Một cậu bé
mang một bộ nẹp xương bằng thép ở chân trái từ 4 tháng trước bước vào nhà với một
chú chó cún con mới mua trên tay.
Chú chó không
có hốc xương hông và khi được đặt xuống sàn, nó bước đi rất khập khiểng. Việc cậu bé chọn một con chó không lành lặn khiến cha mẹ cậu bối rối vì riêng bệnh
tật của cậu cũng đủ khốn đốn rồi.
Nhưng họ cảm
thấy việc có thêm người bạn mới này bên cạnh đã khơi dậy niềm hy vọng và sự hào
hứng trong tâm hồn cậu bé.
Ngày hôm
sau, cậu cùng mẹ đến gặp bác sĩ thú y để tìm phương cách chữa trị tốt nhất cho
chú cún của mình. Bác sĩ nói rằng nếu cậu
duỗi thẳng và xoa bóp chân chú cún mỗi sáng và dắt nó đi dạo ít nhất một dặm mỗi
ngày thì các cơ quanh vùng hông bị thiếu của nó sẽ khỏe mạnh hơn, khiến nó dần
dần không còn đau và sẽ bớt khập khiểng.
Mặc dù chú cún
rên rỉ và cứ kêu ăng ẳng, còn cậu bé thì luôn nhăn nhó và khó chịu với bộ nẹp
chân của mình, nhưng cả hai vẫn đều đặn duy trì bài tập vật lý trị liệu trong
suốt hai tháng và sau đó.
Vào tháng thứ ba, hai người bạn nhỏ đã có thể đi được ba dặm mỗi sáng vào thời gian trước khi cậu bé đến trường và cả hai đều bước đi mà không thấy đau nữa.
Vào tháng thứ ba, hai người bạn nhỏ đã có thể đi được ba dặm mỗi sáng vào thời gian trước khi cậu bé đến trường và cả hai đều bước đi mà không thấy đau nữa.
Vào một buổi
sáng thứ Bẩy, trên đường về nhà sau buổi tập, một con mèo từ bụi cây bất ngờ nhảy
ra khiến chú cún hốt hoảng.
Chú giật bung dây xích và lao thẳng vào luồng xe.
Một chiếc xe tải phóng nhanh đến trong tích tắc. Cậu bé vội lao ra, nhào đến chỗ chú cún và lăn vào rãnh nước bên đường.
Nhưng đã quá trễ. Chú cún bị đâm phải và rất nhiều máu đang tuôn ra ở miệng chú.
Trong lúc khóc oà với chú chó đang hấp hối trong tay, cậu bé nhận ra chiếc nẹp chân của mình đã bị gãy. Nhưng cậu không có thời gian để lo cho bản thân, cậu bật dậy, bồng chú cún lên, ôm chặt trong lòng và bắt đầu bước về nhà.
Chú chó rên khe khẽ khiến cậu bé thêm hy vọng và chạy hết tốc lực về nhà.
Chú giật bung dây xích và lao thẳng vào luồng xe.
Một chiếc xe tải phóng nhanh đến trong tích tắc. Cậu bé vội lao ra, nhào đến chỗ chú cún và lăn vào rãnh nước bên đường.
Nhưng đã quá trễ. Chú cún bị đâm phải và rất nhiều máu đang tuôn ra ở miệng chú.
Trong lúc khóc oà với chú chó đang hấp hối trong tay, cậu bé nhận ra chiếc nẹp chân của mình đã bị gãy. Nhưng cậu không có thời gian để lo cho bản thân, cậu bật dậy, bồng chú cún lên, ôm chặt trong lòng và bắt đầu bước về nhà.
Chú chó rên khe khẽ khiến cậu bé thêm hy vọng và chạy hết tốc lực về nhà.
Mẹ cậu vội vã
đưa cậu và chú cún đang đau đớn đến ngay bệnh viện thú y. Trong lúc thấp thỏm
chờ đợi để xem liệu chú chó có sống sót qua cuộc phẫu thuật hay không, cậu bé hỏi
mẹ tại sao cậu có thể bước đi và chạy được.
Bà trả lời:
“Con bị viêm tủy xương - một căn bệnh về xương.
Nó làm chân con yếu đi và tê liệt, khiến con phải đi khập khiểng và đau
đớn.
Nẹp chân của
con là để trợ lực. Con không cần phải đeo nó mãi nếu con sẵn sàng chiến đấu với
cơn đau và những giờ trị liệu. Cơ thể
con đã phản ứng tốt với thuốc, nhưng con lại bỏ ngoài tai lời động viên của cha
mẹ về việc trị liệu vật lý và cả cha lẫn mẹ đều không biết phải làm gì nữa.
Các bác sĩ nói với cha mẹ rằng con sắp phải mất chân trái.
Rồi con mang chú cún về nhà và dường như hiểu được nhu cầu của nó. Nghịch lý ở chỗ, trong khi con nghĩ rằng con đamg giúp nó thì thực ra con lại đang giúp cho bản thân mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn”.
Các bác sĩ nói với cha mẹ rằng con sắp phải mất chân trái.
Rồi con mang chú cún về nhà và dường như hiểu được nhu cầu của nó. Nghịch lý ở chỗ, trong khi con nghĩ rằng con đamg giúp nó thì thực ra con lại đang giúp cho bản thân mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn”.
Ngay lúc đó,
cửa phòng phẫu thuật từ từ hé mở. Vị bác
sĩ bước ra với nụ cười trên môi. Ông nói: “Chú chó của cháu sẽ qua khỏi”.
Và cậu bé học
được rằng khi bạn hy sinh bản thân mình, bạn sẽ tìm thấy chính mình.
Hạnh phúc là
cho đi hơn nhận về.
động vật cũng có tình cảm mà, nó cũng biết biểu đạt tình cảm chỉ là ngôn ngữ của nó ta không thể hiểu hết được mà thôi
ReplyDeletelioa
on ap
sua lioa
sua on ap