Cô gái nhiều lần nằm mơ cầm dao giết cha
Vũ Thị Hà (SN 1987, Hải Hà, Quảng Ninh) là một cô gái xinh đẹp nhưng đối với cô, quá khứ luôn ám ảnh và những cơn ác mộng luôn đeo bám. Đây là một câu chuyện có thực của chị Hà
Tuổi thơ dữ dội và bị lừa bán thân xứ người
Tôi
sinh ngày tháng năm nào tôi cũng chẳng nhớ, chỉ biết là vào năm 1987.
Hoàn cảnh gia đình tôi vô cùng khó khăn. Mẹ tôi và bố đến với nhau theo
kiểu rổ rá cạp lại. Bố có con riêng và mẹ cũng có con riêng. Hoàn cảnh
sống của hai người có nhiều điểm giống nhau. Ai cũng nghĩ họ gặp nhau
trong điều kiện như vậy sẽ xây dựng nên hạnh phúc cho mình. Nhưng chẳng
ai ngờ, bố là người đàn ông cực đoan, độc đoán và gia trưởng. Bố không
bao giờ bằng lòng với mẹ, với đời nên thường xuyên đánh chửi mẹ.
Bố
nguyền rủa người vợ đầu đã bỏ bố ra đi bằng cách hành hạ lại mẹ. Tuổi
thơ của tôi là nhìn thấy những trận đòn roi bố trút xuống người mẹ. Bố
đánh mẹ không nương tay. Có những hôm, bố nhốt mẹ trong nhà không cho mẹ
ăn, không cho mẹ uống. Bố còn sai con trai riêng của bố nhảy vào đá mẹ.
Còn
đối với tôi. Bố không thương gì cả. Đánh mẹ, bố ngứa mắt đánh luôn cả
tôi và con riêng của mẹ.
Năm tôi lên 6 tuổi. Mẹ tôi đã bế anh con riêng của mẹ bỏ đi. Mẹ
không thể đưa tôi đi theo vì lúc đó tôi bị ốm, suy dinh dưỡng nặng. Mẹ
sợ đưa tôi đi theo tôi sẽ chết dọc đường.
Mùa đông, hàng xóm thương tình cho quần áo cũ để mặc. Bố không cho tôi lấy. Những lúc đó, tôi căm ghét bố thế. Sao bố sinh ra tôi mà bố độc ác với tôi vậy. Tôi thèm những câu hỏi của bố “con muốn ăn gì, con đói không…?” như những đứa trẻ khác. Điều đó, tôi mơ hàng đêm và chưa bao giờ thành hiện thực.
Không
chỉ đánh mình tôi, bố hận đàn bà nên đánh cả con riêng của bố. Họ hàng
ai có thương tình khuyên can liền bị bố chửi. Với bố, bố cho rằng ông đã sinh ra chúng tôi nên có quyền đánh chúng tôi.
Ai cũng hiểu bố cực đoan,
độc ác nên những bà vợ của bố đều bỏ đi và không người phụ nữ nào muốn
gắn bó trọn đời với bố cả.
Năm lên 9 tuổi tôi mới bước
chân vào lớp một. Anh, em tôi đi học bằng những quyển vở cũ cô giáo cho.
Tuổi học trò của tôi gắn liền với vết thương trên người. Khi 10 tuổi,
mẹ tôi về đón tôi đi nhưng bố không cho và bố đánh đuổi mẹ đi. Bố còn cầm
dao dọa giết và thả chó dữ ra cắn mẹ và cho con riêng đá mẹ.
Sau này anh
nói với tôi “nếu không đánh mẹ em, bố sẽ đánh anh”. Lần này mẹ ra đi
mãi mãi. Mẹ không bao giờ quay về với tôi nữa vì mẹ sợ người chồng ác
độc của mình.
Ám ảnh về người cha độc ác, Hà luôn mơ thấy mình giết cha |
Tôi
lớn lên trong đòn roi của bố. Ai cũng lạ khi sống trong đau đớn về thể
xác nhưng tôi vẫn lớn và xinh đẹp. Tôi không hề ý thức được rằng vẻ đẹp
của mình cũng là nỗi bất hạnh triền miên mà tôi sắp phải gánh chịu.
16
tuổi, tôi bỏ nhà đi. Ra khỏi nơi địa ngục, mái nhà của mình tôi chỉ
thấy nó như tổ quỷ. Tôi gặp một người thanh niên. Anh nói yêu tôi và
thương cho hoàn cảnh của tôi. Anh rủ tôi lên Móng Cái làm việc. Tôi
không ý thức được rằng mình đang bị anh lừa. Tôi tin anh vô điều kiện vì
chưa bao giờ tôi nghe ai nói thương tôi cả. Anh là người đầu tiên.
Thế
rồi, anh bán tôi sang nhà thổ ở Trung Quốc. Ban đầu tôi thấy việc bị
bán sang Trung Quốc cũng chẳng có gì quá đáng cả. Thậm chí tôi thấy đây
là cơ hội để tôi đổi đời. Nhưng nào ngờ, làm nghề bán thân xứ người
chẳng khác gì thân trâu, thân ngựa.
Và đêm đến là những cơn mê giết bố
Nhờ
người quen tôi trốn về được Quảng Ninh. Tôi lang thang và trở thành gái
bán dâm. Nhiều đêm nằm, tôi ước được gặp mẹ. Tôi nhớ mẹ và không biết
hiện giờ mẹ đang ở đâu. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến mẹ vậy mà bây giờ tôi
nhớ mẹ nhiều thế. Tôi giật mình biết rằng tôi còn có chỗ để hi vọng đó
là đi tìm mẹ.
Mỗi khi cơn vật thuốc lên, tôi lại nhớ hình ảnh của mẹ
đang dang tay đón tôi. Cũng nhờ những ký ức mong manh về mẹ mà tôi có
thêm nghị lực. Tôi muốn xin việc để làm.
Cơn ác mộng
luôn đeo bám tôi “đứa trẻ vừa mới chào đời còn chưa kịp nhìn rõ mặt bố
mẹ đã bị thay bằng một cô gái 20 tuổi cầm con dao rượt đuổi cha
mình. Cha nằm trên vũng máu, còn tay chân, quần áo của cô gái dính đầy
máu. Tôi lại gần người cha thì thấy đó chính là gương mặt cha tôi. Cha
chết rồi nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng như oán trách đứa con bất hiếu”….
Tôi choàng tỉnh dậy nhìn đôi tay mình vẫn còn trắng. Nó không có
máu như trong cơn ác mộng kia. Đêm nào cũng thế, cứ nhắm mắt vào tôi
lại mơ mình đang giết chính bố đẻ của mình. Lúc thì tôi giết bố bằng bả
chó, dao phớ… lúc thì tôi lao vào bóp cổ bố như muốn trả hết những căm
tức trong lòng.
Gần ba tháng trời, tôi hoang mang trong
những cơn ác mộng. Ban ngày, tôi không dám động vào dao hay kéo vì sợ
tôi sẽ đi tìm bố để trả thù đời. Có lẽ vì bố mà tôi mới khổ, mới bất
hạnh như thế này. Mơ về bố chỉ là những màn rượt đuổi đâm chém.
Một
lần, tôi đang đi tìm việc thì gặp một người quen cũ, chị ấy cũng từ
Trung Quốc được giải cứu về. Thấy tôi, chị em mừng rỡ ôm nhau. Chị ấy
khoe với tôi rằng đã xin được việc và nhờ tư vấn của Liên hiệp hội phụ
nữ ở dưới Hà Nội. Chị ấy khuyên tôi nên tìm đến trung tâm hỗ trợ để được
tư vấn và giúp xin việc.
Tôi mang nỗi bất hạnh của đời
mình chia sẻ với các tư vấn viên tại Trung tâm phụ nữ và phát triển.
Tại đây, tôi được các chị ấy tư vấn rất kỹ để giải thoát tâm lý hoang
mang về những cơn ác mộng.
Tôi được trung tâm giới thiệu cho một công
việc ở Hà Nội. Mỗi tháng chỉ kiếm được hơn 3 triệu đồng nhưng tôi vẫn
vui vì tối thiểu tôi có được cuộc sống của một người công dân bình thường.
Khánh Ngọc
Post a Comment