Tuesday, January 27, 2015

Bỏ rơi 6 con nhỏ, thai phụ 'bay' ra nước ngoài 'ngoại tình' 6 tuần liền

 Bỏ rơi 6 đứa con ở nhà một mình, thai phụ thoải mái đi chơi với người yêu trong 6 tuần liền. (Ảnh minh họa)


Hôm 28-11, Tờ Mirror đưa tin, sau khi giao nhiệm vụ cho đứa con trai cả 14 tuổi chăm sóc 5 đứa em (đứa nhỏ nhất mới 3 tuổi), thai phụ liền bay đến Úc hẹn hò với người tình quen qua mạng. Tại xứ sở chuột túi, bà mẹ của 6 đứa con thoải mái vui chơi với bạn trai mới ở Down Under trong 6 tuần liền. 

Đầu tiên, người phụ nữ 43 tuổi nói dối con trai lớn rằng mình đến siêu thị Asda mua đồ. Nhưng thực chất, người phụ nữ đã bí mật lên đường đến sân bay và thẳng tiến Sydney, Úc theo tiếng gọi của trái tim. 
 
Chờ cả ngày không thấy mẹ về, trong khi 5 đứa em đói meo, người anh cả liền gọi điện cầu cứu ông bà. Vì ở xa không thể đến ngay nơi cháu ở, ông bà buộc phải gọi 999 để nhờ cảnh sát giúp đỡ. 


Nhận được tin báo, cảnh sát lập tức đến nhà cậu bé và choáng váng khi chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp. Họ không thể tượng tượng được rằng sáu đứa trẻ sống một mình trong căn nhà "ấm nhưng bẩn thỉu" ở Birmingham. Sau đó, 6 đứa trẻ được khẩn cấp đưa đến trung tâm nuôi dưỡng của thành phố.
 
Mặc cho cảnh sát liên tục đưa ra chỉ thị mau chóng trở về nhà nhưng người phụ nữ vẫn một mực từ chối yêu cầu trên. Đã thế, bà mẹ của 6 đứa con còn ngưng dùng tài khoản mạng xã hội và chỉ chịu quay lại Anh sau khi tận hưởng trọn vẹn hành trình cùng tình yêu mới.
 
Về lại Birmingham, người phụ nữ đang mang bầu đứa thứ 7 “ngoan ngoãn” lãnh 6 tháng tù treo với tội danh cố ý bỏ rơi 6 đứa con trong khoảng thời gian từ giữa tháng 1 đến ngày 20 tháng 2.

Thẩm phán Murray Creed nhận định: "Đây rõ ràng là một vấn đề nghiêm trọng."

Kết thúc mức án 6 tháng tù treo, tòa án Birmingham Crown sẽ chính thức tuyên án đối với người mẹ nhẫn tâm này.
Plo.vn/Thành Đạt (theo Mirror)




Thoát chết nhờ... Google



Từ hai tháng nay, ông Gilbert, 68 tuổi, vẫn không ngớt suy gẫm về một điều kỳ diệu: Nhờ ơn trên và nhất là nhờ Google, ông đã được cứu sống và khỏe mạnh trở lại.
 
“Tê liệt + nhanh chóng + đôi chân”

Đó là vào ngày 23-7 vừa qua. Ông Gilbert bị đau đầu gối, có thể là do co duỗi quá mạnh chăng? Có một mẩu chuyện truyền khẩu nói vui rằng: Khi bước qua tuổi lục tuần, nếu sáng thức dậy mà ông bạn không thấy tê chỗ này, mỏi chỗ nọ trên cơ thể, tức là ông bạn đã chết rồi!

Quá 60 tuổi mà cơ thể có vấn đề là chuyện bình thường của quá trình lão hóa, tuy nhiên vào buổi chiều tối, khi ông Gilbert tiễn ông bạn ra về đến trước bậc thềm nhà thì ông bỗng cảm thấy cơ thể mình rất khác: Phần hông của ông đau nhói và ông không thể bước đi bình thường được nữa mà phải khập khiễng như một cụ già đã quá yếu.

Ông Gilbert không nói cho ai nghe về triệu chứng này nhưng âm thầm lên mạng tìm kiếm thông tin. Từ ít lâu nay, ông có thói quen vào mạng khoảng tiếng rưỡi mỗi ngày. Thế là ông vào Google và đánh vào ba từ khóa: “Tê liệt + nhanh chóng + đôi chân”. Chính ba từ gọn ghẽ trên đã giúp cứu mạng ông.
Ông Gilbert đã vào được một bài viết ngắn trên trang web Doctissimo nói về hội chứng Guillain-Barré. Đây là một chứng bệnh về thần kinh diễn tiến nhanh chóng, có thể dẫn đến liệt người hoặc tử vong và có đến 7% trường hợp người bệnh phải chịu những cơn đau dữ dội; nhưng ông Gilbert quyết định không nói chuyện này cho vợ nghe vì vợ ông lâu nay vẫn luôn cho rằng chồng mình bị “bệnh tưởng” khi nghe ông than mệt mỏi này nọ. Vợ ông cũng có lý chứ không phải không.


Triệu chứng tê liệt lan tỏa đến đôi bàn tay

Thôi thì cứ tắt máy vi tính và đi ngủ là xong chuyện. Nhưng buổi sáng hôm sau, triệu chứng đau và cảm giác khó chịu lại tiếp tục xuất hiện. Ông nghĩ đến vợ, biết đâu bà ấy nói đúng đó: Hay là mình đừng có tìm kiếm cái gì nữa trên mạng để mà phải tiếp tục hồi hộp lo sợ.

Tuy nhiên, vào buổi sáng hôm sau nữa, sau bữa điểm tâm, ông Gilbert định bước lên cầu thang để vào phòng làm việc thì ông “đổ sụp” hoàn toàn. Ông cảm thấy hai bàn tay tê cứng và các triệu chứng chính xác đúng y như mô tả về hội chứng Guillain-Barré trên trang mạng.

Vợ ông gọi điện thoại cho một bác sĩ đa khoa. Nhưng vị bác sĩ này hiện đang dày đặc lịch hẹn bệnh nhân nên không thể đến được. Tuy nhiên, bác sĩ cũng đã nhanh chóng ký một phiếu vận chuyển bệnh nhân cho một xe cứu thương.

Chỉ với ba từ khóa

Tại bệnh viện, ông được bác sĩ trưởng khoa thần kinh đón tiếp chu đáo. Nhưng vị bác sĩ đã khá ngạc nhiên và càng sửng sốt hơn khi nghe bệnh nhân Gilbert “tự chẩn đoán” bệnh của mình một cách trôi chảy! Dù bán tín bán nghi, BS Visy cũng cho chụp CT để bảo đảm rằng bệnh nhân không bị liệt do tai biến mạch máu não và sau đó là chọc ống sống để giúp khẳng định chẩn đoán mà bệnh nhân đưa ra về hội chứng Guillain-Barré là đúng. Ông Gilbert được điều trị ngay lập tức.

Nhờ được điều trị kịp thời, sau ba tuần tập vật lý trị liệu phục hồi chức năng, ông đã bắt đầu đi lại tốt hơn. Hiện nay, sau hơn ba tháng “gặp nạn”, ông đã phục hồi được hoàn toàn hệ vận động của mình, ngoại trừ hai bàn tay còn hơi yếu. Ông hóm hỉnh: “Chẳng sao, tôi đâu có làm việc lặt vặt gì trong nhà đâu!”. Ông vui mừng khi mình không bị liệt tứ chi, điều mà ông sợ nhất.

Những bệnh nhân “quá hiểu biết”

Ông Gilbert thổ lộ rằng một “bệnh nhân hay lo là một kho kiến thức” và rằng bệnh nhân không nên quá thụ động khi đến gặp bác sĩ, ông nói: “Thời gian gặp bác sĩ thường không nhiều nên bệnh nhân phải trình bày những vấn đề cụ thể nhất mà mình gặp, không nên nói lòng vòng”.

Trường hợp của ông Gilbert vừa nêu cũng đặt ra câu hỏi về quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân. Thực tế là hiện nay ngày càng có nhiều bệnh nhân “đầu óc đầy ắp kiến thức y khoa” và bác sĩ cần phải biết học cách “sống chung” với những bệnh nhân “quá am tường” này.

Tuy nhiên, đa số bác sĩ điều trị đều chấp nhận ứng xử như vị bác sĩ trưởng chuyên khoa thần kinh nói trên khi ông chỉ định hướng điều trị căn cứ theo lời “tự khai” mà bệnh nhân đưa ra vì bác sĩ lập luận rằng bệnh nhân có thể đã tự biết cách chẩn đoán đúng bệnh của mình. 

Cũng chính vì thế, ông Gilbert đã không phải chạy xuôi ngược hết phòng khám này đến phòng khám khác, không phải mất thời gian một cách vô ích và tốn kém. Nếu vậy thì đâu sẽ là vị trí và quyền hạn của bác sĩ điều trị nếu như có một bệnh nhân đến khám mà thông báo ngay cho bác sĩ là mình đang bị bệnh gì và có thể là trình ngay cho bác sĩ xem cả một toa thuốc tự viết ra về các loại dược phẩm mà mình cần uống?

Việc chẩn đoán của bác sĩ luôn luôn là quan trọng và cần thiết. Nhưng hiện nay, nhiều bệnh nhân đã rất thạo kiến thức y khoa, qua Internet. Vậy có nên "nhìn lại" để thay đổi quan niệm: Hễ bác sĩ "phán" là người bệnh "phải vâng lời". Bởi người ta nghĩ rằng: Bác sĩ là người "biết tất ca", còn bệnh nhân là người hoàn toàn "mù tịt về y khoa".
Pháp Luật/Tường Nguyễn - Theo Rue89






























Monday, January 26, 2015

Phát hiện ngoại tình, vợ khiến chồng và tình địch trần trụi giữa bãi đậu xe cho bỏ ghét

                                 Cặp đôi ngoại tình hết sức bối rối khi bị bỏ lại ở trạng thái khỏa thân

Phát hiện chồng ngoại tình với chính người em gái sinh đôi của mình, một phụ nữ người Trung Quốc đã có cách trả thù đặc biệt khi để cả 2 khỏa thân giữa chốn đông người.

Sự việc xảy ra khi Ting Su, 29 tuổi, phát hiện thấy chồng mình ngoại tình với chính em gái sinh đôi của mình và đã sử dụng ứng dụng theo dõi vị trí trên điện thoại để theo dõi cặp đôi này.

Sau khi đi theo chồng, Ting Su phát hiện ra người chồng họ Cheng, 30 tuổi, đang khỏa thân cùng cô em gái song sinh bên trong xe ở một bãi đậu xe ngầm tại một trung tâm mua sắm.

Nhận thấy hành vi ngoại tình của mình đã bị phát hiện, cặp đôi này đã nhanh chóng nhảy khỏi xe ở trạng thái hoàn toàn khỏa thân. 
 
Về phần mình, Ting Su đã kịp thời bắt lấy cơ hội của mình, nhảy ngay lên chiếc xe, khóa cửa lại và lái chiếc xe khỏi hiện trường, để lại cặp đôi ở tình trạng hết sức bối rối vì không có một mảnh vải che thân, bất chấp việc Cheng đã cố gắng chạy theo chiếc xe để năn nỉ vợ mình.

Nhiều người có mặt tại bãi đậu xe đã hết sức bất ngờ khi nhìn thấy cặp đôi khỏa thân lao ra khỏi xe, và tuy nhiên sự bất ngờ này đã chuyển thành hài hước khi chiếc xe lao đi để mặc cặp đôi đứng lại ở bãi đậu xe trong tình trạng hết sức bối rồi.

“Khoảnh khắc đó thật vui. Rất nhiều người đã lấy điện thoại của họ ra để chụp ảnh lại và tôi cũng làm điều đó”, You Meng, 33 tuổi, một nhân chứng cho biết. “Anh ấy đã đấm mạnh tay lên cửa sổ và mắng người ngồi trong xe, tuy nhiên cô ấy cứ việc lái xe đi”.

Sau vụ việc, Ting đã nộp đơn lên tòa án để xin ly dị người chồng họ Cheng của mình và cho biết chồng cô bắt đầu ngoại tình với em gái mình sau khi cô mang thai và cũng sinh ra một cặp sinh đôi.

Dân Trí/T.Thủy
Theo Metro


7 món đồ trang trí tiết kiệm mang tài lộc vào nhà




Những món đồ trang trí không chỉ giúp không gian sống thêm sinh động mà còn mang ý nghĩa may mắn cho năm mới.

Treo câu đối ngày Tết là một phần trong văn hóa của người dân Việt Nam. Đây còn là một cách trang trí nhà cửa cực tiện lợi. Câu đối đỏ thường treo trang trọng như hai bên ban thờ, phòng khách, cửa chính.... Màu đỏ giúp không gian ngôi nhà thêm phần ấm cúng. Vì thế, câu đối là đồ trang trí nhà Tết 2015 rất tiết kiệm và ý nghĩa.

7 mon do trang tri tiet kiem mang tai loc vao nha-Hinh-2
7 mon do trang tri tiet kiem mang tai loc vao nha-Hinh-3

Đèn lồng đỏ hình hoa sen, đèn thêu hoa mai (giá 55.000 - 100.000 đồng/đèn) là một trong những gợi ý làm mới sân vườn, căn phòng. Theo quan niệm xưa, đèn lồng vốn là vật có thể xua đuổi những điều không may. Ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn giúp không gian lung linh, ấm áp.

7 mon do trang tri tiet kiem mang tai loc vao nha-Hinh-4

Mỗi kiểu đèn có ý nghĩa riêng về phong thủy hoặc phù hợp tuổi của gia chủ, vị trí treo... Thông thường, các gia đình thường được treo đèn ở ban công, cổng hoặc trong phòng khách.

7 mon do trang tri tiet kiem mang tai loc vao nha-Hinh-5

Ngoài đựng tiền mừng tuổi, bao lì xì có thể sử dụng tạo thành đồ trang trí hết sức tiện lợi. Với màu đỏ tượng trưng cho sự cát tường, khi treo bao lì xì lên chậu đào, mai, quất... ý nghĩa may mắn càng thêm đủ đầy.

7 mon do trang tri tiet kiem mang tai loc vao nha-Hinh-6

 Ngoài ra, chơi tranh Tết là một trong những thú vui tao nhã mỗi dịp Tết đến, xuân về. Những bức tranh đào, mai ngày xuân, tranh Đông Hồ... sẽ giúp không gian sống hài hòa, đậm nét văn hóa Việt.

7 mon do trang tri tiet kiem mang tai loc vao nha-Hinh-7

Tùy vào tài chính và nhu cầu trang trí Tết, người mua có thể chọn được những bức tượng 12 con giáp giá "mềm" (tùy theo chất liệu) làm đồ trang trí phong thủy. Các bức tượng đẹp mắt này thường được đặt trên kệ, tủ, những nơi trang trọng trong nhà.
7 mon do trang tri tiet kiem mang tai loc vao nha-Hinh-8

Dân gian có câu "Nhất chữ, nhì tranh, tam sành, tứ mộc" ý nói đến những thú chơi truyền thống của người Việt vào dịp Tết. Dùng tranh gốm treo tường, bình gốm để làm mới không gian sống là một ý tưởng không tồi. Ngoài ra, sự hài hòa của đường nét, chi tiết, màu sắc của món đồ biểu trưng cho nhiều yếu tố như Âm - Dương, Ngũ Hành, mang sự may mắn, hanh thông trong năm mới. Giá của đồ gốm trang trí dao động từ 300.000 đến 600.000 đồng.

7 mon do trang tri tiet kiem mang tai loc vao nha-Hinh-9

Với khoảng 120.000 - 200.000 đồng, người mua có thể sắm được những chậu cúc, chậu hoa trạng nguyên, hoa đồng tiền nhỏ nhắn... làm đẹp cho ngôi nhà mà không tốn quá nhiều công sức.
Theo Kiến Thức

 

Hoa Kỳ: Bé 2 tuổi vô tình bắn chết mình bằng súng của bố

 Cảnh sát có mặt tại hiện trường vụ nổ súng, nơi bé Kaleb (ảnh phải) vô tình tự bắn chết mình. Ảnh: WTSP/Facebook

Một bé trai ở Mỹ thiệt mạng sau khi cầm khẩu súng đã lên đạn sẵn của bố và vô tình bắn vào ngực mình. 

Bố của bé Kaleb Ahles, anh Kevin Ahles, đã để cậu con trai nhỏ một mình trên xe ôtô trong lúc cả gia đình chuyển khỏi nhà họ ở khu vực East Lake, quận Pinellas, bang Florida. 

Khi đang ở trong xe, Kaleb tìm thấy khẩu súng trong một chiếc hộp đựng găng tay, rồi vô tình bóp cò, cảnh sát trưởng quận Pinellas Bob Gualtieri cho biết. "Cậu bé hơn 2 tuổi này đã cầm khẩu súng, chĩa vào phía mình rồi bắn thẳng vào giữa ngực", ông nói. 

Christina Nigro, người mẹ 23 tuổi của Kaleb, cùng các thành viên khác trong gia đình đã lập tức tiến hành sơ cứu cho em trước khi đưa đến bệnh viện gần đó. Tuy nhiên, khi tới nơi, cậu bé đã tử vong. Các nhân viên cảnh sát tin rằng cậu bé đã bóp cò súng. 

"Các bằng chứng cho thấy khẩu súng được đặt trong một chiếc hộp găng tay được bọc cẩn thận. Điều đó cho thấy đây không phải hậu quả của sự bất cẩn. Đôi khi, điều tồi tệ cũng có thể xảy ra", New York Daily News dẫn lời ông Gualtieri khẳng định. 

Văn phòng cảnh sát đang điều tra vụ việc, tuy nhiên, Kevin Ahles, 23 tuổi, có thể sẽ không phải đối mặt với cáo buộc nào. 

"Tôi nghĩ chẳng ai có thể trừng phạt cặp vợ chồng này hơn cách mà họ đang phải trải qua nữa", ông Gualtieri nói thêm. 
Hướng Dương


Hoa Kỳ: Phụ nữ Việt đạp lộn ga, xe "bay" vào tiệm ở Little Saigon



GARDEN GROVE, California (NV) - Một phụ nữ Việt Nam, thay vì lùi xe, đạp nhầm ga, chiếc xe lao vào trong tiệm Miracle Wands, Ðôi Ðũa Thần Kỳ, trong khu thương mại Bolsa Mini Mall, Garden Grove, ngay trung tâm Little Saigon, vào lúc 8 giờ 40 phút sáng Chủ Nhật, theo lời cảnh sát. 

 Khi phóng viên nhật báo Người Việt đến nơi, nhân viên cảnh sát cho biết chiếc xe đã được kéo đi, người phụ nữ không có dấu hiệu DUI, và không ai bị tai nạn. Tại hiện trường, cửa sắt của tiệm bị rách, kiếng bể, một số khung sắt văng tung tóe, nhưng ổ khóa vẫn còn nguyên, chứng tỏ, khi tai nạn xảy ra, không có ai bên trong. 

Bolsa Mini Mall là một khu thương mại sầm uất, xe cộ ra vào thường xuyên, và tọa lạc ngay góc đường Bolsa và Bushard, một giao lộ rất nhộn nhịp của Little Saigon, nhất là vào những ngày cuối tuần và ngày lễ. (Hình: Ðỗ Dzũng/Người Việt)

Sunday, January 25, 2015

Ăn Theo Việt Kiều Đi Du Lịch



Cứ mỗi lần nhà tôi có người từ hải ngoại về thăm, tôi lại có dịp đi đây đi đó. Nói lịch sự là tháp tùng, còn nôm na ra là ăn theo đi ké. 

Lần này anh Toàn về rất ít ngày, muốn ở gần chuyện vãn với Mẹ, nên tôi được phong chức trưởng đoàn đàng hoàng, để dẫn phái đoàn chu du một chuyến. 



Gia đình anh chị Toàn có bốn người con thì mỗi đứa mỗi nơi, muốn về cùng nhau đã phải chuẩn bị sắp xếp cả năm trời, mà thời gian ở VN chỉ tròn mười hai ngày nên từ vé máy bay, xe, khách sạn tôi đều phải đặt trước. 



Những nơi muốn đến, các cháu nhà tôi đều coi trên mạng rồi cho tôi biết để đáp ứng theo yêu cầu: Ngày đầu tiên về tới Sài gòn thì nghỉ ở khu du lịch Bình Quới 2 trong bán đảo Thanh Đa thuộc quận Bình Thạnh, nằm sát bên sông SG. 


Cảnh trí đồng quê rất đẹp, có ao sen, ao súng. Vườn hoa, cây cảnh cũng được chăm sóc xanh tươi, rực rỡ. 

Phòng nghỉ làm theo dạng nhà sàn trên mặt nước, kiểu bungalov, mỗi căn biệt lập, bên ngoài ghép gỗ, mái lợp bằng lá tàu dừa nước. Coi cũng lạ mắt nhưng có mùi hôi của đất bùn. 

 Chuyến về Kênh 5
 
Hôm sau ra nhà anh Ba Châu ở chợ Búng, Lái Thiêu. Đất ở đây phù hợp với các loại cây trái. Nhìn xa xa đều thấy một màu xanh tốt mượt mà. Anh Ba mua được ba công. Đàng trước là con kênh thủy lợi, phía sau có nhiều loại cây ăn trái: Dừa, mít, dâu da, sầu riêng...

Đặc biệt có nữ hoàng trái cây: Măng cụt. Có cây đã mấy chục năm tuổi, mùa này đang ra trái (Tuổi thọ của cây này khoảng 200 năm). Dọc theo vườn có hai cái ao dài, thả nhiều loại cá. Sấp nhỏ thích quá, ào ra câu cá và hái trái, tới giờ cơm cũng không muốn vào.

Bác Ba sợ các cháu không quen thức ăn ta nên đã mua nào là sandwich, pizza, gà chiên... mà chúng nó đâu đụng miếng nào.

Buổi chiều tôi mua vài lạng tép giã ra làm riêu nấu canh rau đay, thêm cây măng lồ ô đem luộc, câu cá trê lên chiên chấm nước mắm gừng. Nấu hai nồi cơm mà vẫn còn thiếu.

Sau một ngày để gia đình đi thăm mộ bà ngoại và anh em chị Toàn, chúng tôi đi xe đò nằm về kênh Năm, Rạch Giá.

Xe Phương Trang có lẽ bây giờ là số một, rất đúng giờ ghi trên vé. Trên chuyến đi chỉ nghỉ ở trạm dừng chân Cái Bè ba mươi phút. Ai lề mề vui lòng chờ đi xe sau, khỏi có màn chờ đợi. 



image007
Chàng rể Mỹ cũng tát đìa.
 

Trong xe không hút thuốc. Các thức ăn có mùi như bánh bao, sầu riêng, mít... đều phải để ở khoang hành lý.

Theo chiều dọc có ba hàng ghế cách nhau bởi hai lối đi, nằm ngồi tự nhiên thoải mái hơn các xe khác, hơn cả ghế máy bay.

Thời gian đi còn bị lệ thuộc vào chuyện tới phà Vàm Cống có kẹt xe hay không. Trung bình mất khoảng năm đến sáu tiếng. Mọi người đều ưng ý, nói lúc trở về SG cũng muốn đi xe này. Giá vé bây giờ là 140.000 (7 usd), bằng giá xe tốc hành đưa đón tận nhà.

Từ đầu kênh vào chúng tôi vẫn đi bằng đò. Trước nay các băng ghế ngồi dưới đò thường được kê sát dưới lòng ghe. Kiểu ngồi bó gối thật khó chịu nếu mặc quần chật và cũng rất bất tiện cho các bà, các cô mặc váy. Lần này tôi đã nói với chủ đò đóng thêm hai cây dọc theo lườn ghe cao lên, kê băng gỗ ngồi thoải mái, đứa cháu dâu khỏi phải bịt bịt, che che như lần trước.

Ở kênh có hai ngày chỉ đi thăm được nhà thờ, nghiã trang, nhà anh chị Mai trong kinh 5B. Nhưng cũng dành thời gian buổi sáng để tiếp xúc với một số em học sinh đã hẹn với ban Giám hiệu từ trước, vì kỳ này đang nghỉ hè.

Ai cũng nói đây là một dịp may để các em có thể đối thoại trực tiếp với người nước ngoài, có chút thực hành trong việc học ngoại ngữ. Có điều tính rụt rè cố hữu vẫn chưa bỏ được nên kết quả chắc chả bao nhiêu. 



image008
Du khách vô cung tha hồ mặc triều phục chớp hình. Áo thì nhiều lắm nhưng quần chỉ có vài cái, nên coi hình thì trịnh trọng vậy chứ vén lên, mấy thằng cháu vua nhà tôi quần xà lỏn hết.
 

Hôm tôi tát đìa ở Kinh 5, có mấy đứa cháu bạo phổi ùa xuống bắt cá. Trên bờ la ơi ới coi chừng bị cá đâm. Cứ để bị đâm thì chúng nó mới biết hết cảm giác của người đã từng đi bắt cá chứ.

Chỉ tiếc là tôi đã mất công âm mưu mua mấy ký cá lóc gộc, cá rô mề...lén thả xuống từ trước, nghĩ là để các cháu mò được thì thú vị hơn. Ai dè cá dồ với cá tai tượng nuôi còn nhiều quá, nếu tát cạn sẽ bị sặc bùn chết hết. Đành để nước lõng bõng, tụi nó chả mò được con nào. Đúng là thằng chú "ngẫn ngờ thả gà ra đuổi".

Gia đình anh chị tôi về lần này, Mẹ tôi cứ nghĩ không biết có còn sống thêm để gặp lần nữa không, nên muốn làm bữa tiệc mời đông đông cho vui. Nhưng anh chị tôi nói thời gian về ngắn quá, như mấy lần trước cũng vậy. Tiệc tùng đông người, con cháu lại đông, không có dịp gặp riêng để biết cháu nào ra cháu nào. Tôi đã làm như ý anh chị và thấy cũng hay, vì có không khí của gia đình đoàn tụ.

Ra Bắc coi Hà Nội - Hạ Long

Từ kênh 5 về tới Sài gon nghỉ qua đêm, hôm sau chúng tôi lại phải ra sân bay từ sáng sớm, cố gắng tận dụng thời gian trong ba ngày hai đêm để ra Hà Nội, đi Hạ Long và quay về Huế nữa.

Đến Nội Bài, chúng tôi được cô hướng dẫn viên của tour du lịch ra đón đưa về khách sạn, ở phố Lý Quốc Sư. Địa chỉ số 10 trên con đường này là tiệm phở danh tiếng từ lâu. Tại Sài gòn và các tỉnh thành khác cũng có nhiều tiệm phở lấy tên này.

Chúng tôi tính ghé ăn thử, nhưng cô Hướng Dẫn Viên nói muốn đãi chúng tôi ở quán nức danh bún chả Hàng Mành. Diện tích quán nhỏ, chỉ kê được không tới mười bàn vuông cho mỗi tầng. Khách quá đông, tây ta đủ cả, xe cộ xếp dài ngoài lề đường cả mấy trăm mét. Khách phải nối đuôi nhau chờ ở các lối lên cầu thang. 


image010
Thăm vườn cao su Dầu Tiêng, nơi ông bà nội ngày xưa từng sống. Thực tập cạo mủ cao su, hứng...vàng trắng.
 

Một phần ăn: cả ký bún, một dĩa chả cuốn chiên, một tô thịt, nem nướng. Tô nước chấm đầy đu đủ xanh thái lát, kèm với rau sống tùm lum. Nhiều quá, sức tôi cũng chỉ ăn hết phân nửa. Có lẽ nhờ vậy mà nổi tiếng. Có điều đồ ăn chuẩn bị thường để ở gầm cầu thang, bụi bặm từ sáng tới giờ chắc cũng rơi rụng đi nhiều... nên lúc chúng tôi vào ăn không còn thấy mấy. 


Tôi đã ra Hà Nội mấy lần mà không lần nào có thời gian dạo quanh. Lần này mới biết phố cổ đường xá nhỏ quá lại lắm ngã tư. Xe cộ phải bò bò như chuẩn bị vào bến, cái cảnh phóng nhanh giành đường ồn ào như ở SG không thấy. 



Trời nóng 37 độ C nhưng chúng tôi muốn đi những nơi mới từng nghe qua: Văn Miếu, Chùa Trấn Quốc, Hồ Tây, Trúc Bạch... Cô hướng dẫn nhiệt tình và cũng tế nhị hỏi: 



- Mỗi người đều có nhận thức riêng. Thế không biết gia đình ta có muốn vào thăm lăng bác không? 



Mấy đứa cháu ngạc nhiên: 



- Bác nào vậy? 



Chắc chúng nó tưởng trong họ còn có ông bác nào nữa đang vớ vẩn ra ở ngoài này. 



Đi lòng vòng nhìn các bảng hiệu, tên đường... cũng do môt từ kép mà ra, sao tôi thấy cũng buồn cười. Trong nam gọi là đường, ở đây là phố. Tô phở trong nam gọi đủ thứ, ở đây bảo thập cẩm (Ở Huế còn kêu là một tô lộn xộn. Bữa đó tôi chưa ăn ớt mà suýt chết sặc, vì theo cách phát âm ở đây, đầu óc tôi lại hiểu theo nghĩa khác, quái dị hơn). Hẻm là ngõ lại còn có ngách nữa. Dân nhậu còn nhìn ra tấm bảng đề "Trung tâm thịt chó". 



Mọi người chưa đói nhưng cô hướng dẫn lại bắt phải ăn bánh tôm Hồ Tây. Vừa no vừa phần thời tiết nóng nực, không ai biết ngon là gì, vì sắp đến giờ chúng tôi đi chơi tự do, công ty không còn trách nhiệm nữa. 



Hôm đó là ngày Chúa Nhật, từ chỗ chúng tôi ở chỉ đi mấy bước là tới Nhà Thờ Lớn nên đi dự lễ ở đây. Nhìn bên ngoài đúng là rêu phong cổ kính, bên trong rực rỡ huy hoàng. 



Đặc biệt kinh thương xót, vinh danh, chiên Thiên Chúa vẫn còn được hát bằng tiếng La tinh. Nghe toàn giọng nam ngân nga Ki- ri- e. Giọng cha chủ tế vút cao: Gló- rí- a in- ề sen- sí- đê- ồ thật trang trọng và sốt sắng làm sao.

 
Tuy không hát theo được, nhưng khi nghe những cung bậc thánh ca quen thuộc mà đã cả 50 năm mới được nghe lại, biết bao kỷ niệm thời ấy quay về khiến lòng tôi bồi hồi quá. 



Quay sang thằng cháu rể Mỹ thấy môi nó đang mấp máy. Tôi hỏi chọc quê:
 

- Có hiểu bài hát này không? 


Nó bảo có và nói thêm đã từng học tiếng La tinh, cũng như có thời gian ở trong chủng viện. Thật tẽn tò! 



Buổi tối, chúng tôi tà tà quanh hồ Hoàn Kiếm, ung dung vào Thủy Tạ xơi kem. 


 Lúc tính tiền mới là tái mặt. Đắt quá. Lãnh một phát chém đầu tiên. Tính ngồi lì để gỡ gạc, khốn nỗi gần khuya mất rồi, chúng tôi còn phải ra phố đi bộ và chợ đêm nữa. 


Tôi thích cảnh nam thanh nữ tú Hà Nội ngồi uống nước hay ăn quà vặt ở vỉa hè.
 

Họ không cần bàn ghế, cứ tụm năm túm ba ngồi dài dài trên các bậc thềm chuyện trò khúc khích. 

Nếu có mưa cứ bình tĩnh dương ô lên là xong việc. "Sao lại phải trú, phải đụt cho khổ thân vậy chú? Đối với bọn cháu giời đất lúc nào cũng là của mình". Một cô bé xinh xinh nói thế khi chúng tôi lúp xúp trú mưa. Có lẽ cô đang là sinh viên khoa triết học. 


Tôi nghe nói người nước ngoài làm kiếm tiền chỉ để đi du lịch, về làm đủ tiền lại đi du lịch cho chuyến tiếp theo. Cái vòng tròn ấy cứ xoay mãi tới khi không đi được nữa mới thôi. 


Điều này đa phần người Á Đông cũng thích đấy, nhưng còn muốn tích lũy dành cho con cháu chứ đâu dám xả láng như vậy. 


Vẫn biết đi du lịch là phải tốn tiền, nhưng tôi thật xót ruột mỗi khi trả tiền ở những nơi được gọi là khu du lịch. Du gì thì du cũng vừa phải thôi chứ, nhẹ nhàng cũng mắc gấp bốn, lơ tơ mơ thì kêu tô mì gói chúng quất tới tám mươi ngàn (gấp 20 lần). 



Đọc báo và nghe đồn cũng nhiều nên tôi rất rụt rè khi mua hàng. Khi ra Hạ Long qua ngả Hải Dương, ghé vào cơ sở rất lớn làm đồ đá mỹ nghệ. Đồ trang sức bày la liệt, đề giá toàn bằng đô la. Vợ tôi tí tởn kéo các cháu gái ngó nghiêng này nọ. Tôi vội nghiến ngầm mà cũng cố tình cho cả đoàn cùng nghe: "Câm mồm! Cấm được hỏi". 



Bà ấy tái mặt, chắc không hiểu tại sao hôm nay thằng chồng dám hỗn làm vậy.
Ra đến Hạ Long vào ngày Thứ Hai. Khách du lịch lưa thưa, Công ty du lịch đành phải thuê cho chúng tôi nguyên cả chiếc tàu, có mười một người tha hồ mà múa. 



Lênh đênh ra vào bốn tiếng đồng hồ, cảnh đẹp nhưng nhìn riết rồi cũng chán mà không dám la cà đến xem các bè cá, chỉ sợ nó vớt cá ra đập chết rồi bắt mua nghìn đô thì bỏ bố. 



Tàu chỉ ghé cho chúng tôi vào xem hang "Sửng Sốt". Vẻ đẹp của thiên nhiên thật lạ kỳ, những hình ảnh làm cho những ai giàu trí tưởng tượng cứ việc thả hồn bay bổng. Còn tôi thì sửng sốt vì không biết sức mạnh nào đã đưa được tấm thân già lão của tôi ra đến cửa hang. Leo lên leo xuống bao nhiêu là bậc. Mệt quá. 



Ngồi nghỉ, tôi nhìn mấy người bán ghe hàng rong thấy cũng hem hễ cùi đày, vậy mà mời gọi khách được bằng nhiều thứ tiếng. Nếu dzu không phải thì mông-xi-ơ. Thằng cháu tôi có mái tóc dài nghệ sĩ thì được gọi ma-đam. Học ngoại ngữ nơi đây là thực tế nhất. 



Trong hai ngày ở đây các bữa ăn đều do Cty du lịch đặt trước. Nước uống thì mình phải tự mua, bất kể nước lạnh, nước ngọt hay bia rượu.



Nghỉ một đêm ở bán đảo Tuần Châu, chúng tôi được ở khách sạn hạng sang, điểm tâm có nhiều món ăn tự chọn, rất ngon. Không biết cuối tuần hay lễ tết thì thế nào, chứ khách khứa lèo tèo kiểu này e rằng chủ Khách sạn lỗ vốn. 



Cái nắng mùa hè của miền Bắc oi bức, ngột ngạt hơn trong miền Nam. Đi vào thăm khu vui chơi giải trí ai nấy đều phải cầm theo chai nước, bộ dạng uể oải.
Rồi cũng đến lúc phải lên xe về Hà Nội. Trên xe có máy lạnh, mọi người thiu thiu ngủ. Tôi quay lại nhìn xa xa thấy tháp treo cầu Bãi Cháy, nói thầm lời vĩnh biệt vì chắc là lần cuối cùng tôi ra đến đây. 



Lại ghé một điểm khác ở thành phố Hải Dương. Chỗ này bán quà bánh đặc sản như bánh đậu xanh, bánh phu thê (có người gọi là su sê). Ở SG bánh làm bằng bột nếp rồi trộn màu, ở đây được làm bằng cốm nếp giã, còn thấy rõ hạt gạo, ngon hơn nhiều. Chè Lam lại là một loại bánh dẻo, được áo bằng bột cho khỏi dính. Mới nghe tôi cứ tưởng là một loại nước uống. 



Xe đưa chúng tôi đi trên đường vành đai Bắc Ninh - Nội Bài. Hai bên đường những luống đậu phộng tươi tốt xen vào cánh đồng lúa vàng đang mùa thu hoạch. Môt bức ảnh thật nên thơ. Giá gặp được một đám liền anh, liền chị, dám tôi nhảy xuống làm vài câu quan họ. 



Nhìn từ xa thấy cánh đồng mênh mông bát ngát, nhưng khi đến gần mới thấy bị phân chia manh mún. Có lẽ mỗi hộ chỉ được một vài sào. Chúng tôi dừng lại cho các cháu chụp vài tấm ảnh cảnh gặt lúa bằng tay, xe bò kéo lúa về nhà. 



Suốt đoạn đường dài không thấy gì gọi là cơ giới hóa nông nghiệp. 



Cứ năm mười cây số lại mọc lên một ngôi làng toàn vi-la cao cấp, mới xây xong phần thô, các khuôn cửa còn trống hoác và chắc cũng không có người ở, vì cỏ rả mọc um tùm. Đây là những công trình mà chủ đầu tư tính đón gió chương trình đô thị hóa nông thôn, không ngờ kinh tế suy thoái, bất động sản tụt xuống cái ào, nên đành đau khổ nhìn cả đống tiền nằm chơ vơ, trở nên gần như hoang phế. 



Chia tay với bác tài xế hiền lành và cô hướng dẫn hơi hơi dễ thương, cũng có mùi quyến luyến. Chuyến đò nên quen mà. 



Công ty du lịch Viettravel cũng gọi điện chào, hỏi chuyến đi thỏa mãn chứ? Tôi trả lời: 



- Ở nhà coi TV sướng hơn. 



- Nói như bác vậy thì công ty chúng em chết đói hết à? 



Huế


 
Chúng tôi vào đến Huế lúc hơn 10 giờ đêm, xe cộ lưa thưa, nhiều khu phố đã im lìm. Mà ban ngày ở đây mật độ xe cộ cũng chỉ bằng SG về khuya. 



Sáng hôm sau chúng tôi qua chợ Dinh thăm bà cụ, mẹ chị Điểm, bà cũng gần tầm tuổi mẹ tôi, nhưng có vẻ còn ốm yếu hơn. 



Đối diện nhà là con rể bà, đã bị tai biến ngồi một chỗ hơn chục năm qua.
Trông người lại nghĩ đến ta. Tôi sực nhớ về mẹ và ông bà già vợ đang đau yếu ở nhà. Bảo rằng đi chơi cho tâm hồn thư thái, sao hai chữ sau của sinh lão bệnh tử cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi thế này. 



Thăm hỏi chỉ được năm mười phút, chúng tôi phải đi cho kịp chương trình đã định. 



Vòng lại qua chợ Đông Ba, phiá mấy chị em nhà mình thích shopping đòi vô ngắm hàng. Một hồi đi ra, mặt mày ai cũng ngơ ngáo bởi chẳng hiểu mô tê răng rứa chi cả. 



Xe chạy cặp theo sông Hương- nắng đục mưa trong- chúng tôi lên chùa Thiên Mụ. Hai hàng phượng vĩ đỏ thắm in hình trên mặt nước lung linh tuyệt đẹp.
Áo trắng sân trường lại ùa về trong tâm tưởng. Vợ tôi tên Phượng cũng đang hếch mũi ra nhìn với vẻ mơ màng, chắc nàng ta không biết rằng tôi đang so sánh giữa hoa và người có màu đối chọi. 


Lên đến sân chùa thấy người ta bu vào một phía, tôi cũng tò mò chen lấn vào xem. Thì ra đang quay phim ngoại cảnh cho một ca sĩ nổi tiếng hát một bài về Huế, có vẻ được thu hút hơn ngắm cảnh chùa. Lúc ra, tôi thấy lạ vì trời nóng mà cô lại khoác cái áo choàng dày cộm. Chị Toàn nói là trong áo đó có máy lạnh hay quạt gì đó. Thảo nào ca sỹ nào coi cũng xinh, cười hơn hớn. Thân thể được bảo quản kỹ như thế thì chắc lâu lắm mới bị hư hỏng. 



Đi vòng quanh qua tất cả cổng thành chúng tôi mới vào Đại Nội. Vào tới cung điện nơi vua thiết triều, tôi giải thích cho các cháu biết là các cảnh trong phim cổ trang hiện nay đều đã được cải biên. Thời ấy không có chuyện vua và quan đối diện. Từ ngai vua tới sân chầu xa lắm. Tất cả đều là thánh chỉ và sớ viết tay. Lời nói thì chuyển tiếp qua trung gian là các thái giám. 


Nhiều triều đại đã bị khuynh đảo vì những tên dở dở ương ương gọi là "Công công" này. 


Ngặt cái tôi không dịch được từ hoạn quan, quay sang chị Toàn cầu cứu thì chị cười. Bảo thằng Chộp nó cũng lượng sượng. Tôi nói đại: 



- Begin was a man, later became a woman. 



Không ai hiểu. Tôi nói lại: 



- No man, no woman, half and half. 



Hơi hơi hiểu. Giá tôi có cái gì đó để moi ra, dùng bàn tay làm hiệu chém gió "Phựt" một cái thì chắc chúng nó hiểu tuốt. 



Vào đây thú vị nhất với các cháu là cỡi voi và mặc triều phục. Áo thì nhiều lắm nhưng quần chỉ có vài cái, nên coi hình thì trịnh trọng vậy chứ vén lên, mấy thằng cháu vua nhà tôi quần xà lỏn hết. 



Mải mê trong cung, chúng tôi trễ hẹn. Tội nghiệp bà già và cháu chắt chị Điểm chờ cơm mệt xỉu luôn. Chúng tôi thì ai nấy óc ách nước mía, nước suối, không ăn gì nổi. 



Chuyện trò thấy các cháu ngoài này than thở làm ăn khó khăn quá, có ý xuôi Nam một chuyến coi có công việc gì khá hơn chăng. 



Chúng tôi vẫn còn thời gian vòng qua lăng vua Khải Định, rồi mới ra phi trường bằng con đường mới mở. 



Đây là con đường Bắc Nam đi tránh TP. Huế, rộng hơn đường cũ nhưng mới làm sao đã lắm ổ voi thế này? Hai bên nhà cửa còn thưa thớt lắm. Các ngọn núi bị lấy đất đá đi san lấp trông nham nhở. Thỉnh thoảng mới có mảnh ruộng hay hoa màu mà cũng xấu lắm, canh tác vậy sợ không đủ tiền đóng thuế. Những chỗ trũng có nhiều vuông nuôi tôm cá, nước trong xanh thấy đáy chứ chẳng thấy con gì. 



Đúng là cố đô trầm mặc cổ kính. Trong TP không thấy công ty xí nghiệp nào cả. Còn gọi là dân buôn bán thật ra chỉ như trao đổi với nhau. Nguồn thu được kỳ vọng ở đây là ngành du lịch. Kẹt cái chỉ có mùa và khách du lịch bị hạn chế trong phạm vi những quốc gia nói tiếng Pháp mới thích nơi này nhiều hơn. 



Tôi có người bạn nói tới đây Huế sẽ là nơi trung chuyển các hàng hóa từ bên Lào về, vì từ đây tới cửa khẩu Lao Bảo rất gần, mà dân ta đang đổ xô sang "nước bạn" khai thác rất nhiều mặt hàng. Tôi vội vàng ra đó mua ngay miếng đất ở thị xã Hương Thủy. Cầm chắc giàu tới nơi rồi còn gì. 



Gần một ngày đêm thăm đất Thần Kinh thì ngắn quá, nhưng các cháu coi bộ cũng thỏa mãn rồi. Vì khi chúng nó mở bản đồ TP Huế đem từ bên Mỹ về, chỉ chỗ nọ chỗ kia chưa đến. Tôi gạt phắt, xuất khẩu thành thơ:
- Chỗ đấy cũng như chỗ này. 



Không nhanh thì trễ máy bay bây giờ. 



Thôi giã từ cố đô yêu dấu. 



Đồn điền cao su


 
Trước khi về VN, anh tôi đã cho các con biết chuyến này sẽ đi thăm quê cha. Nơi mà ông bà nội sau khi rời quê hương đói nghèo đã vào đây sinh sống bằng nghề cạo mủ cao su của Cty Michelin Dầu Tiếng. 



Đó là ấp Định Phước, xã Định Thành, quận Trị Tâm (Nay là huyện Bến Cát) tỉnh Bình Dương. 



Hôm nay đã là ngày áp chót rồi, nên tuy hôm qua về trễ chúng tôi vẫn phải thức sớm, để đi Dầu Tiếng cho các cháu kịp tới xem những cảnh công nhân cao su làm việc như ươm cây, bôi thuốc, cạo mủ ... Vì theo thói quen xưa nay, làm nghề này bắt đầu cho một ngày làm việc rất sớm khi còn tối thui, chỉ chừng 10 giờ sáng là đã xong công việc. 



Bây giờ làm việc cạo mủ dễ dàng hơn vì họ đeo đèn pin trên trán. 



Chính vì điều này mà từ lớp người đầu tiên ký công-tra đi phu cao su, dù ở miền đông (nam VN.) hay qua Miên, Lào đều đi dễ khó về, không còn tiền bạc gì hết. Thời gian rảnh rỗi quá nhiều, nhàn cư vi bất thiện dễ sa vào tệ nạn, sinh ra hút sách, cờ bạc, rượu chè. Chứ tuy gọi là dưới ách Thực dân nhưng cứ sống lành mạnh thì đời sống không đến nỗi nào, nếu không muốn nói là no đủ. 



Vừa qua khỏi thị xã Thủ Dầu Một, rẽ trái là đường đi Dầu Tiếng. Năm mươi cây số, hai bên đường rặt rừng cao su bạt ngàn. Cao su non hay đang cho mủ hàng lối đều tăm tắp. Ngày trước thì khoảng cách là 3 x 4, nay chỉ còn 2 x 3. Cũng giống như lúa mùa với thần nông, giống cao su bây giờ cho mủ sớm và nhiều, thì mau già cỗi hơn. 



Hồi trước công nhân cao su có tiếng cực khổ lắm, cạo xong trút mủ gánh chạy bộ oằn vai. Bây giờ tất thảy đều thồ bằng Honda. Lương tháng chỉ hơn một triệu nhưng cuối năm tiền thưởng (chia lời) lên tới ba mươi đến hàng trăm triệu. 



Hơn nữa một số người sau 1975 tự khai phá rừng hoang, làm được tới đâu thì được công nhận là đất của mình tới đó. Họ cấy cao su, bây giờ được gọi là vàng trắng thì cuộc sống khá hơn nhiều. Tuy vậy họ đã đánh đổi sự sung túc này bằng giá rất đắt, có khi cả bằng mạng sống vì cày cuốc phải đạn mìn.



Tôi đã điện thoại cho mấy đứa cháu đang ở làng cũ, chuẩn bị cho hơn chục cái cà mèn, trong đó cơm với măng le kho với cá khô hay cá hộp. Đem vào một lô nào gần nhà để ăn cơm trưa, cho các cháu biết cái cảnh cơm nắm cơm gói của cha ông ngày trước. Nhưng mấy hôm nay trời mưa nên đất sình và coi trong lô âm u quá. Công nhân cũng đâu đi cạo được nên đành kéo nhau về nhà. 



Gia đình mấy đứa cháu của tôi bây giờ dâu rể đầy đàn, kéo lại đâu cũng tròm trèm ba chục. Được cái chúng nó làm đồ ăn nhanh lắm. Trong khi chờ đợi, thằng cháu lớn đưa gia đình anh Toàn ra vườn cao su sau nhà cạo biểu diễn cho mọi người xem. 



Xen kẽ trong vườn vẫn còn một số cây ăn trái, đặc biệt có giống mít múi màu đỏ tía, ăn giòn và ngon hơn mít thường nhiều. Anh chị Toàn bảo chẳng những chưa từng được ăn mà còn chưa từng thấy nữa. Chúng nó gọi là mít Thái. Tôi bực mình tự ái, hỏi Thái nào mà ở đất Dầu Tiếng này? Cứ cái gì to và ngon là của nước ngoài! 



Mâm cơm dọn ra, chúng tôi bất ngờ vì ngoài món măng le, còn có nấm mối xào mà mấy chục năm nay chúng tôi mới có dịp thưởng thức lại và những dĩa bánh xèo nóng hổi. 



Nấm mối xào không cần thịt thà mà vẫn thơm ngon tuyệt vời. Tôi nghe nói, đến bây giờ loại nấm này không làm meo trồng như nấm rơm, nấm mèo được. Nó mọc hoàn toàn tự nhiên dưới những lớp lá, mà phải là thời tiết mưa rào nó mới nảy. Lại còn bí hiểm giống như tìm trầm vậy, vì có khi người đi trước vừa đi qua không thấy, người đi sau lại vớ được cả rổ. 



Bánh xèo ở đây ăn với rất nhiều loại lá, hỏi mấy đứa cháu cũng chẳng biết tên. Chúng nó bảo vậy nên người ta mới gọi là rau rừng. Chú cứ ăn đi, ngon lắm, không chết đâu. 



Khi quay về, vì đã nghe cháu Nga nói ở đầu làng Hai có xe bánh tiêu của vợ chồng ông cụt chân bán ngon lắm. Chúng tôi hốt hết. Ai nấy đều nói đúng là ngon nhất thế giới. Bánh tiêu mà lại có nhân đậu xanh bên trong. Ai có dịp ghé ngang làng quê tôi, xin mời ăn thử. 



Lên xe, mẹ con chị Toàn và vợ tôi trò chuyện riêng tư. Còn tôi và chắc cả anh Toàn nữa, đang ở nơi chôn nhau cắt rốn của mình, nhưng trong mắt vẫn xa xăm như vẫn còn nhớ nhớ, quên quên điều gì đó của thời thơ ấu. 



Đi Dầu Tiếng về, anh chị tôi tính cho tụi nhỏ nghỉ một ngày lấy sức để khuya nay lên đường. Vậy mà chúng nó như không biết mệt, rủ nhau đi coi Dinh Độc Lập và nhà Bảo Tàng Chiến Tranh. Tối còn đi hát karaoke. Ghé coi năm sáu vũ trường nữa, rồi tất cả đều nhận định Sài Gòn vui hơn Huế và Hà Nội. 



Ngược lại thì Mẹ tôi khi tiễn gia đình anh chị đi rồi, liền chuẩn bị hành lý về quê luôn, bảo là ở đây toàn thấy nhức đầu với chóng mặt. 



Xem ra Hòn Ngọc Viễn Đông đối với bà chả có lý thú gì, so với Kênh Năm mà bà đã sống sáu chục năm qua.
Chung Mốc


4 điều không nên làm khi đi vệ sinh



Chuyện đi vệ sinh tưởng chừng như bình thường, nhưng chúng ta vẫn thường hay mắc phải những thói quen “chết người” khi thực hiện nhu cầu cá nhân này.
 

Dưới đây là 7 điều không nên làm khi đi vệ sinh mà bạn cần phải nhớ.

1. Đọc báo, xem điện thoại

Trong cuộc sống, nhiều người có thói quen “ngồi lì” hàng giờ để đọc báo, xem điện thoại khi đi vệ sinh. Thời gian ngồi trên bồn cầu quá lâu sẽ khiến cho tuần hoàn máu ở tĩnh mạch khoang chậu bị cản trở, mạch máu giãn nở, dễ sinh mụn nhọt, thậm chí là mất đi tính nhạy cảm của trực tràng đối với việc kích thích đại tiện. Về lâu dài dẫn đến tình trạng táo bón, nghiêm trọng hơn còn dẫn đến ung thư đường ruột.

Ngồi lâu trên bồn cầu còn khiến não bị thiếu máu tạm thời, nếu đứng dậy quá nhanh dễ sinh hiện tượng choáng và té ngã.


Chuyện đi vệ sinh tưởng chừng như bình thường, nhưng chúng ta vẫn thường hay mắc phải những thói quen “chết người” khi thực hiện nhu cầu cá nhân này.

Dưới đây là 7 điều không nên làm khi đi vệ sinh mà bạn cần phải nhớ.


2. Dùng quá sức khi đại tiện

Khi đi đại tiện, nếu dùng quá sức để “rặn” mạnh sẽ dễ dẫn đến hiện tượng nứt hậu môn, nhất là với người thường mắc chứng táo bón.

Ngoài ra, dùng quá sức khi đại tiện còn làm tăng nguy cơ đột tử. Vì khi đó, cơ ở thành bụng và cơ hoành co thắt dữ dội, khiến áp lực ở bụng tăng cao, huyết áp dồn lên não, cơ tim tiêu hao oxy nhiều gây đau tim, nghẽn hoặc nghiêm trọng là mất nhịp tim, dẫn đến đột tử.

3. Đại tiện xong, đứng dậy quá nhanh

Người mắc bệnh tim mạch, não hay mạch máu nếu lập tức đứng dậy ngay sau khi ngồi bồn cầu lâu sẽ dễ xảy ra hiện tượng thiếu máu não tạm thời, gây choáng, hoa mắt, té ngã. Nguy cơ này càng dễ gặp ở người lớn tuổi. Ngoài ra, người bị cao huyết áp khi dậy sớm thì huyết áp sẽ càng cao, nếu đi toilet ngay sau khi thức dậy thì nguy cơ gặp sự cố càng tăng. Nếu được, hãy gắn thêm tay vịn bên cạnh bồn cầu để có điểm tựa khi cần thiết.


 4. Tiểu tiện sau khi đã “nhịn” lâu

Nhịn quá lâu rồi đột ngột tiểu tiện dễ khiến thần kinh quá hưng phấn, nước tiểu trong bàng quang trong nháy mắt bị thải ra hết khiến cho huyết áp giảm xuống, nhịp tim chậm lại, dễ gây ra hiện tượng choáng váng.

Ngoài ra, nhà vệ sinh là nơi bạn ra vào hàng ngày, vì vậy, bạn cũng cần lưu ý môi trường trong nhà vệ sinh để đảm bảo sức khỏe tốt hơn.

Nhiều người thích xịt nước thơm trong toilet để tạo cảm giác dễ chịu. Tuy nhiên trên thực tế, hợp chất hữu cơ trong dung dịch này nếu tiếp xúc lâu dài có thể dẫn đến ung thư. Vì vậy, nếu muốn khử mùi toilet, bạn có thể chọn những nguyên liệu tự nhiên như đặt vào lát chanh, vỏ cam, vỏ bưởi bên trên bồn chứa nước của bồn cầu; hoặc có thể thắp chút tinh dầu thiên nhiên nơi thấp nhất trong toilet để đạt mục đích khử mùi.


Theo aFamily

"Con chim cu" nào biết lắc vòng múa lửa?



Chỉ ngay sau khi tập 1, chương trình Chết cười lên sóng cùng câu hỏi "Cái gì càng chơi càng ra nước?" vấp phải phản ứng gay gắt của dư luận, tối 24.1, Hội ngộ danh hài trên sóng HTV cũng khiến khán giả "đỏ mặt tía tai" trước tiểu phẩm Con cu đất của nhóm nghệ sĩ Cát Phượng - Dương Quốc Nam. 

Vài năm trở lại đây, những chương trình tìm kiếm tài năng bắt đầu đi vào lối mòn, nhạt và thiếu sức bật trên sóng truyền hình.
Hàng loạt các kênh truyền hình lớn, từ VTV đến HTV, SCTV cùng những công ty giải trí đã vào cuộc chạy đua rating qua nhũng show truyền hình thực tế hài hút khán giả như: Ơn giời cậu đây rồi, Chết cười, Hội ngộ danh hài, Cười để ngẫm,... 
Tuy nhiên, việc lạm dụng sự tục tĩu, đường chợ quá rẻ tiền như kiểu câu hỏi của Nghệ sĩ - MC Đức Hải trên sóng truyền hình quốc gia trong chương trình Chết cười: "Cái gì càng chơi càng ra nước?" đã khiến dư luận phải lên tiếng chỉ trích. 
Tối 24.1, chương trình hài kịch được coi là đầu tư kỹ về nội dung kịch bản cũng như số lượng sao lớn đổ bộ trên sân khấu như Hội ngộ danh hài phát sóng trên Đài truyền hình TP.HCM đã chạy vào "vết xe" của Chết cười.

Tiểu phẩm "Con cu đất" nhảm, tục của nghệ sĩ Cát Phượng trên sóng HTV tối qua 24.1 


                                         Video clip tiểu phẩmCon cu đất của Cát Phượng 
 
Lấy nội dung về con chim cu đất, nhưng nghệ sĩ hài Cát Phượng và Dương Quốc Nam đã khiến người xem không khỏi đỏ mặt vì cách sử dụng những từ tượng hình, những câu nói đầy tính khơi gợi, dâm tục đưa vào tình huống tiểu phẩm. 
Từ câu chuyện, yêu thương chú chim cu đất, Cát Phượng - Dương Quốc Nam đã nhấn nhá thành chuyện "âu yếm con cu", "lông mượt" và "con cu của ông biết lắc vòng" và "con cu của tôi biết múa lửa",.... Bất cứ khán giả nào đã theo dõi hoặc thoạt xem qua cũng biết câu chuyện, tiểu phẩm đang muốn nói đến "con cu" nào?
Dĩ nhiên, tục giản thanh là một trong những "chiêu thức" được cha ông ta sử dụng trong hầu hết tất cả những vở tuồng chèo, kịch từ xa xưa. Nhưng việc để một tình huống hài trần trụi, nhảm nhí, thậm chí luông tuồng trong câu chữ như vở Con cu đất thì Hội ngộ danh hài đã và đang có khả năng gây nên tác động xấu tới tuy duy của khán giả, nhất là khán giả nhỏ tuổi.
 
Hài kịch hay bất cứ chương trình giải trí nào cũng nhằm mang đến cho công chúng, cho khán giả những bài học bổ ích nhất định, bởi dù gì"Tiếng cười cấu thành nghệ thuật sân khấu chứ không phải tiếng cười giết chết nghệ thuật hài!".
Diệu Linh/Một thế giới

Friday, January 23, 2015

10 cách để thư thái dù bận rộn cho việc thành đạt

                                    (Hình minh họa: Getty Images)


Cuộc sống hiện đại khiến mọi người bận rộn hơn. Sự căng thẳng trở thành "một phần không thể thiếu" trong cuộc sống, nhất là cho giới thành đạt.
 
Tuy vậy, từ các bổn phận trong gia đình, nhiệm vụ chăm sóc con cái, đến công việc hằng ngày và những dự án đầu năm cuối tháng tại sở làm, những căng thẳng có thể dồn lên, trở thành gánh nặng tinh thần cho mỗi người khi nào không hay biết.

Kết quả nghiên cứu của Yale cho thấy khoảng 90% người "đã học được cách kiểm soát căng thẳng" có thu nhập trung bình cao hơn và giữ các chức vụ cao hơn những người cho biết không để mình bị căng thẳng hay để căng thẳng quá nhiều.

Vậy muốn thành công trong các lĩnh vực đời sống, muốn gia đình hạnh phúc và công việc luôn thăng tiến, chúng ta nên kiểm soát căng thẳng như thế nào?



(Hình minh họa: Getty Images)

Sau đây là 10 cách mà chuyên gia tâm lý Travis Bradberry tổng hợp và đăng trên LinkedIn từ các bài phỏng vấn của ông với các nhân vật thành đạt. 


1. Cảm ơn cuộc đời
 
Hôm nay, bạn cảm kích điều gì? Bạn có biết rằng khi đang đọc những dòng chữ này, là bạn đã may mắn hơn rất nhiều người vì có thời gian để đọc báo thay vì phải lo cơm ăn áo mặc qua ngày, có chút tiền để mua báo hay có mạng internet để sử dụng... Tuy rằng có thể là "nhìn lên mình không bằng ai", nhưng việc "nhìn xuống không ai bằng mình" có thể giúp bạn hạnh phúc hơn với những gì mình có. Nhiều người thành đạt cho biết họ luôn bắt đầu một ngày với những lời cảm ơn dành cho thượng đế, cho cuộc đời. Nếu chưa thực hiện điều này, bạn hãy thử xem, hãy "cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương."

2.  Miễn "nếu như đã"

Câu "nếu như đã" thế này, "nếu như đã" thế khác hoàn toàn không có lợi cho cuộc sống của bạn. 

Muốn thành công, bạn phải hạn chế việc ngồi tưởng tượng ra một quá khứ đã không xảy ra. Việc lo lắng cho tương lai có thể có ảnh hưởng xấu ít hay nhiều đến tâm trạng và khả năng làm việc. Lo lắng cho quá khứ lại còn tổn hại hơn. 

Hãy tiết kiệm thời gian và sức lực để dồn cho giây phút hiện tại.

3. Lạc quan

Giữ cho mình lối suy nghĩ tích cực, lạc quan. Điều này nói thì dễ, nhưng làm lại chẳng dễ. Khi mọi việc đang yên ổn, việc lạc quan chẳng khó. Nhưng khi mọi thứ đang vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu, tâm trí ta sẽ tự nhiên lo lắng, khó mà lạc quan được. 

Lúc này, bạn nên tập trung vào một khía cạnh nào đó của vấn đề mà bạn có thể thay đổi được. Hoặc tạm quên những vấn đề hiện tại, để nghĩ đến một tương lai khả quan hơn khi mọi khó khăn đã vượt qua. Tuy đây chỉ là ý nghĩ tạm thời, cảm giác lạc quan tự tạo sẽ làm bạn thư thái hơn, và làm việc hiệu quả hơn. 

4. Tránh các phương tiện kỹ thuật

Công nghệ kỹ thuật hiện đại giúp mọi người luôn được kết nối với thế giới xung quanh bất kỳ khi nào, và đến cả những nơi xa và rộng hơn. Ngược lại, điều này khiến cho chúng ta cũng khó thư giãn hơn. 

Khi rảnh rỗi, người ta nay ít nghỉ ngơi thư thái một cách đơn giản, nhưng lại lên mạng, Facebook, Twitter... để xem tin tức nơi này nơi khác. 

Các trang mạng xã hội lại làm chúng ta hay so sánh bản thân với người khác, khiến chúng ta lại bị lôi vào các dòng suy nghĩ thay vì lẽ ra nên phải thư giãn. 

Sau những giờ bận rộn, bạn nên kết thúc một ngày bằng những cách thức truyền thống, không dùng đến các phương tiện thông tin hiện đại, như đi dạo, đạp xe, chơi nhạc, tập vẽ...

5. Tránh cà phê

Lạm dụng cà phê để tỉnh táo làm việc quá giờ tạo ảnh hưởng tiêu cực đến tinh thần. Cà phê có tác dụng tăng nồng độ adrenaline trong máu. 

Đây là chất tự nhiên giúp chúng ta phản ứng nhanh và mạnh hơn để đáp trả lại các thử thách trong tự nhiên, ví dụ như phải chạy thoát thú dữ. Tuy vậy, khi lạm dụng cà phê, cơ thể bạn sẽ nhanh chóng mệt mỏi vì phải liên tục phản xạ quá mức cần thiết.



(Hình minh họa: Getty Images)

6. Ngủ đủ giấc

Việc ngủ đủ giấc, theo ông Bradberry, có liên hệ mật thiết với khả năng kiểm soát stress và "sự thông minh tâm lý". Khi tiết kiệm thời gian để cố làm thêm việc, bạn vô tình làm bản thân trở nên nhạy cảm trước các áp lực về thể chất và tinh thần. Muốn có thể làm tốt các công việc về lâu về dài, từ nhà ra ngõ, bạn nên đảm bảo mình được ngủ đủ giấc mỗi ngày.

7. Dừng các ý nghĩ tiêu cực

Có hai điều cần lưu ý trong lời khuyên "hãy dừng các ý nghĩ tiêu cực." Thứ nhất, đó là dừng dòng suy nghĩ đó. Thay vì để đầu óc tiếp tục lo lắng, căng thẳng, hãy viết xuống các suy nghĩ này. 

Khi viết, người ta có xu hướng lập luận có sự phân tích cao hơn. Bằng cách này, nếu có tiếp tục lo thì bạn vẫn không trở nên lo lắng quá đến mức hoang đường. 

Bên cạnh đó, khi suy nghĩ đi kèm một sự phân tích, bạn có thể tìm ra cách giải quyết cho các vấn đề mình đang đối mặt. Thứ hai, đó là chuyển các ý nghĩ tiêu cực sang tích cực.

8. Thay đổi suy nghĩ

Theo chuyên gia, người ta thường căng thẳng vì lo lắng về những gì sắp xảy ra, và chúng sẽ xảy ra như thế nào. Thay vì nghĩ "tôi không thể nào hoàn thành công việc đúng hạn", "mọi thứ rối tung hết rồi", "không thể nào giải quyết các vấn đề này được", thì hãy tự hỏi mình ngay lúc này phải làm gì. Mọi thứ đều có thể trở nên tồi tệ hơn hoặc tốt đẹp hơn. 

Việc nghĩ về hiện tại sẽ có tác dụng tích cực hơn việc lo lắng quá xa. 

9. Hít thở sâu

Đây là cách nhanh chóng để giữ sự thư thái trong tâm hồn. Khi cảm thấy quá căng thẳng muốn buông hết mọi sự, hãy cứ "tạm" buông trong hai phút. Nhắm mắt. Hít vào và thở ra thật sâu. Bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

10. Yêu cầu được giúp đỡ khi cần

Người thành công không thành công một mình, mà thường có những sự trợ giúp đằng sau họ. Các sự trợ giúp này có thể về công việc, nhưng cũng có thể về tinh thần. Ví dụ như chuyện gia đình, hai vợ chồng đã có thể là một "đội" cùng làm việc. "Đội" gia đình cũng có thể nhiều hơn, như con cái, ba mẹ chồng, ba mẹ vợ... những người cùng san sẻ những khó khăn, niềm vui và nỗi buồn. Lời khuyên của chuyên gia là hãy nhìn quanh mình, đâu là "đội" của mình trong từng trường hợp, và hãy yêu cầu sự giúp đỡ của họ khi cần thiết. 
(T.A.)/Nguời Việt
 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger