Muộn (Chương 5)
Mười giờ sáng, trời hơi ấm
so với tiết tháng tư, và xuyên qua bức màn xanh treo ở
khung cửa sổ rộng, những tia nắng vàng rực rỡ tràn
vào phòng Scarlett.
Những bức tường màu kem rực hồng ánh sáng, hóc kẹt của bàn ghế bằng gỗ đào hoa tâm phản chiếu màu đỏ sậm như rượu chát. Trừ những chỗ trải thảm, sàn nhà lóng lánh như gương với những đốm màu vui mắt.
Những bức tường màu kem rực hồng ánh sáng, hóc kẹt của bàn ghế bằng gỗ đào hoa tâm phản chiếu màu đỏ sậm như rượu chát. Trừ những chỗ trải thảm, sàn nhà lóng lánh như gương với những đốm màu vui mắt.
Không khí mùa hạ đã lảng vảng
quanh nhà, cái dấu hiệu đầu tiên của mùa hạ xứ
Georgia đến ngay giữa tiết xuân mãn, miễn cưỡng nhường
chỗ cho hơi nóng oi nồng.
Một luồng gió ấm mang hương thơm của cây cối trổ bông, mùi hoa cỏ vừa nẩy lá, mùi hăng nồng của đất đỏ ẩm ướt mới cày, lùa vào phòng nàng.
Qua vuông cửa, Scarlett trông thấy hai hàng thuỷ tiên đồng đầy hoa, trồng dọc hai bên đường trải đá sỏi và từng cụm lài vàng phơi phới trên đất trông như một tấm vải bông.
Vài con sáo và cà cưỡng tranh nhau, bởi mối thù truyền kiếp, để chiếm hữu cây mộc lan ngoài cửa sổ. Trong những tiếng chí choé của chúng, người ta phân biệt được tiếng kêu chát tai của những con cà cưỡng, những tiếng êm ru như kể lể của con sáo.
Một luồng gió ấm mang hương thơm của cây cối trổ bông, mùi hoa cỏ vừa nẩy lá, mùi hăng nồng của đất đỏ ẩm ướt mới cày, lùa vào phòng nàng.
Qua vuông cửa, Scarlett trông thấy hai hàng thuỷ tiên đồng đầy hoa, trồng dọc hai bên đường trải đá sỏi và từng cụm lài vàng phơi phới trên đất trông như một tấm vải bông.
Vài con sáo và cà cưỡng tranh nhau, bởi mối thù truyền kiếp, để chiếm hữu cây mộc lan ngoài cửa sổ. Trong những tiếng chí choé của chúng, người ta phân biệt được tiếng kêu chát tai của những con cà cưỡng, những tiếng êm ru như kể lể của con sáo.
Những buổi sáng rực rỡ như
thế thường mời mọc nàng tới bên cửa sổ, tựa tay
lên thành cửa để cho hương thơm và âm thanh của Tara
thấm vào hồn. Nhưng hôm nay, nàng không để ý tới cảnh
đẹp trời, tới nắng ấm, mà chỉ có một ý nghĩ vội
vàng:
"Tạ ơn Chúa, Trời không mưa". Xếp cẩn thận trong một hộp giấy cứng, nằm trên giường là chiếc áo dạ vũ bằng lụa có vân thủy ba xanh với những tràng đăng ten bằng tơ vàng óng, sẵn sàng mang qua Twelve Oaks để cho Scarlett mặc lúc khiêu vũ.
Nhưng nàng rùng vai khi nhìn thấy nó. Nếu kế hoạch của nàng thành tựu, nàng khỏi phải mặc chiếc áo ấy tối nay.
Thật lâu, trước khi buổi dạ vũ bắt đầu, nàng và Ashley đã cùng trên đường đến Jonesboro để làm lễ cưới rồi. Chỉ còn một vấn đề rắc rối nữa thôi: nàng sẽ mặc áo gì trong dã yến?
"Tạ ơn Chúa, Trời không mưa". Xếp cẩn thận trong một hộp giấy cứng, nằm trên giường là chiếc áo dạ vũ bằng lụa có vân thủy ba xanh với những tràng đăng ten bằng tơ vàng óng, sẵn sàng mang qua Twelve Oaks để cho Scarlett mặc lúc khiêu vũ.
Nhưng nàng rùng vai khi nhìn thấy nó. Nếu kế hoạch của nàng thành tựu, nàng khỏi phải mặc chiếc áo ấy tối nay.
Thật lâu, trước khi buổi dạ vũ bắt đầu, nàng và Ashley đã cùng trên đường đến Jonesboro để làm lễ cưới rồi. Chỉ còn một vấn đề rắc rối nữa thôi: nàng sẽ mặc áo gì trong dã yến?
Mặc chiếc áo nào để làm nổi bật lên và khiến cho Ashley không cầm lòng được trước sắc đẹp của nàng? Từ lúc tám giờ, nàng đã thử và loại bỏ nhiều thứ áo, và bây giờ, vừa chán nản, vừa tức giận, nàng chỉ mặc có cái quần lót viền đăng ten, cái áo nịt và cái váy lót bằng len có ba hàng đăng ten.
Chung quanh nàng, trên giường, trên ghế chất đống những màu sắc rực rỡ, những dây băng ngổn ngang.
Cái áo bằng sa mỏng, màu hồng
với khăn choàng cổ dài rất vừa vặn với nàng, nhưng
nàng đã mặc nó vào mùa hè năm ngoái nhân dịp Melanie
viếng thăm Twelve Oaks và chắc chắn là cô ta sẽ nhận ra
nó.
Và cô ta sẽ có đủ thâm hiểm để nhắc lại chuyện nầy. Cái áo canh tơ chỉ vải đen, tay phồng, cổ viền đăng ten, làm nổi bật màu da trắng của nàng thật tuyệt mỹ nhưng lại khiến cho nàng trông có vẻ già đi một chút.
Scarlett lo lắng nhìn kỹ khuôn mặt mười sáu tuổi của mình trong gương, hình như nàng sợ thấy những nếp nhăn, những bắp thịt cằm chùn xuống. Nàng không muốn mình có vẻ già dặn nghiêm nghị trước một Melanie trẻ trung như thế.
Cái áo sa mỏng sọc xanh lợt thật đẹp với những lớp đăng ten rộng và những đường viền rõ ràng nhưng lại không hợp với mẫu người nàng.
Nó rất thích hợp với trắc diện sắc sảo và làn da nhợt nhạt của Careen, nhưng Scarlett nghĩ rằng nó sẽ làm nàng giống một nữ sinh.
Nàng không bao giờ muốn biến thành một cô học trò bên cạnh Melanie thật là điềm tĩnh. Cái áo bằng vải sọc vuông Tô cách lan, màu xanh, dợn sóng và mỗi lượn sóng đều có cặp một hàng nhung sọc màu xanh thì vừa vặn nhứt .
Thật ra nó là cái áo nàng thích nhứt, nó làm cho cặp mắt nàng sậm màu ngọc bích, nhưng ngay thân áo trước có một đốm mỡ trông thật rõ ràng .
Lẽ dĩ nhiên cây trâm của nàng có thể cài che đi chỗ ấy, nhưng Melanie rất tinh mắt. Bây giờ chỉ còn lại những chiếc áo bằng vải màu loè loẹt mà Scarlett không thể nào mặc được trong dịp này.
Chiếc dạ y và cái áo bằng sa thêu màu xanh nàng đã mặc hôm qua. Nhưng đó cũng không phải là cái áo mặc buổi chiều . Không thể mặc trong buổi dã yến được vì tay áo ngắn, phồng và cổ quá rộng so với áo khiêu vũ . Nhưng chẳng còn gì để lựa chọn, nàng đành phải mặc nó.
Vả lại nàng cũng không có gì để xấu hổ với cái cổ, cánh tay và bộ ngực, ngay cả việc để hở chúng vào buổi sáng là điều không mấy đứng đắn.
Và cô ta sẽ có đủ thâm hiểm để nhắc lại chuyện nầy. Cái áo canh tơ chỉ vải đen, tay phồng, cổ viền đăng ten, làm nổi bật màu da trắng của nàng thật tuyệt mỹ nhưng lại khiến cho nàng trông có vẻ già đi một chút.
Scarlett lo lắng nhìn kỹ khuôn mặt mười sáu tuổi của mình trong gương, hình như nàng sợ thấy những nếp nhăn, những bắp thịt cằm chùn xuống. Nàng không muốn mình có vẻ già dặn nghiêm nghị trước một Melanie trẻ trung như thế.
Cái áo sa mỏng sọc xanh lợt thật đẹp với những lớp đăng ten rộng và những đường viền rõ ràng nhưng lại không hợp với mẫu người nàng.
Nó rất thích hợp với trắc diện sắc sảo và làn da nhợt nhạt của Careen, nhưng Scarlett nghĩ rằng nó sẽ làm nàng giống một nữ sinh.
Nàng không bao giờ muốn biến thành một cô học trò bên cạnh Melanie thật là điềm tĩnh. Cái áo bằng vải sọc vuông Tô cách lan, màu xanh, dợn sóng và mỗi lượn sóng đều có cặp một hàng nhung sọc màu xanh thì vừa vặn nhứt .
Thật ra nó là cái áo nàng thích nhứt, nó làm cho cặp mắt nàng sậm màu ngọc bích, nhưng ngay thân áo trước có một đốm mỡ trông thật rõ ràng .
Lẽ dĩ nhiên cây trâm của nàng có thể cài che đi chỗ ấy, nhưng Melanie rất tinh mắt. Bây giờ chỉ còn lại những chiếc áo bằng vải màu loè loẹt mà Scarlett không thể nào mặc được trong dịp này.
Chiếc dạ y và cái áo bằng sa thêu màu xanh nàng đã mặc hôm qua. Nhưng đó cũng không phải là cái áo mặc buổi chiều . Không thể mặc trong buổi dã yến được vì tay áo ngắn, phồng và cổ quá rộng so với áo khiêu vũ . Nhưng chẳng còn gì để lựa chọn, nàng đành phải mặc nó.
Vả lại nàng cũng không có gì để xấu hổ với cái cổ, cánh tay và bộ ngực, ngay cả việc để hở chúng vào buổi sáng là điều không mấy đứng đắn.
Vừa xoay người trước tấm
gương để nhìn nghiêng, Scarlett vừa nghĩ rằng không có
gì trên mặt làm cho nàng phải xấu hổ.
Cổ nàng ngắn nhưng tròn, hai cánh tay tròn lẳn và quyến rũ. Bộ ngực cao nhờ cái áo nịt, thật là một bộ ngực xinh xắn.
Không bao giờ, như những cô gái mười sáu tuổi khác, Scarlett không bao giờ may những lớp lụa nhún tổ ong để lót bên trong chiếc áo ngực khiến cho bộ ngực có những đường cong theo ý muốn.
Nàng sung sướng vì được thừa hưởng ở bà Ellen bàn tay trắng trẻo và mảnh dẻ, bàn chân thon thon.
Nàng còn mong được cao như bà Ellen nhưng chiều cao của nàng cũng làm nàng hài lòng rồi.
"Thật đáng tiếc là không thể để lộ được đôi chân đẹp". Vừa nghĩ ngợi, nàng vừa kéo chiếc váy lên tiếc rẻ nhìn đôi chân xinh xắn, tròn trịa dưới lớp vớ.
Đôi chân nàng đẹp thật. Ngay cả những người bạn gái của nàng ở nữ học xá Fayetteville cũng phải khen. Còn về vòng eo của nàng thì ... không một ai ở Fayetteville, Jonesboro hoặc trong ba hạt quanh đây có được vòng eo thon như thế.
Cổ nàng ngắn nhưng tròn, hai cánh tay tròn lẳn và quyến rũ. Bộ ngực cao nhờ cái áo nịt, thật là một bộ ngực xinh xắn.
Không bao giờ, như những cô gái mười sáu tuổi khác, Scarlett không bao giờ may những lớp lụa nhún tổ ong để lót bên trong chiếc áo ngực khiến cho bộ ngực có những đường cong theo ý muốn.
Nàng sung sướng vì được thừa hưởng ở bà Ellen bàn tay trắng trẻo và mảnh dẻ, bàn chân thon thon.
Nàng còn mong được cao như bà Ellen nhưng chiều cao của nàng cũng làm nàng hài lòng rồi.
"Thật đáng tiếc là không thể để lộ được đôi chân đẹp". Vừa nghĩ ngợi, nàng vừa kéo chiếc váy lên tiếc rẻ nhìn đôi chân xinh xắn, tròn trịa dưới lớp vớ.
Đôi chân nàng đẹp thật. Ngay cả những người bạn gái của nàng ở nữ học xá Fayetteville cũng phải khen. Còn về vòng eo của nàng thì ... không một ai ở Fayetteville, Jonesboro hoặc trong ba hạt quanh đây có được vòng eo thon như thế.
Sự suy nghĩ về vòng eo đã đem
lại cho nàng những điều thiết thực. Vòng eo của cái
áo bằng sa xanh được mười bảy phân Anh, và Mammy đã
nới cái áo canh tơ chỉ vải ra mười tám phân Anh. Mammy
phải siết chặt dây vào.
Scarlett mở cửa, lắng nghe tiếng chân nặng nề của Mammy ở phòng ngoài, từng dưới. Nóng nảy, nàng lớn tiếng gọi, biết chắc mình sẽ không bị rầy vì tiếng kêu ấy vì bà Ellen đang ở trong phòng xông khói phân phát thực phẩm trong ngày cho Cookie.
Scarlett mở cửa, lắng nghe tiếng chân nặng nề của Mammy ở phòng ngoài, từng dưới. Nóng nảy, nàng lớn tiếng gọi, biết chắc mình sẽ không bị rầy vì tiếng kêu ấy vì bà Ellen đang ở trong phòng xông khói phân phát thực phẩm trong ngày cho Cookie.
− Tụi nhà quê cứ tưởng mình
cùng loại ăn cắp với chúng.
Mammy vừa lẩm bẩm vừa kéo lê
bước chân lên cầu thang. Bà thở hổn hển bước vào,
với sắc mặt của một kẻ sẵn sàng đón nhận một
cuộc tranh đấu.
Trên cánh tay dài đen đúa, bà bưng một mâm thức ăn bốc khói, hai củ khoai mỡ phủ bơ, một chồng bánh lúa mạch nướng tẩm đường, một khoanh thịt đùi heo lỏng bỏng trong nước xối thịt.
Nhìn thấy cái mâm nặng trĩu của Mammy, Scarlett đổi sắc mặt . Từ giận dỗi biến thành cau có. Mệt mỏi vì phải thử quá nhiều áo, Scarlett quên mất qui luật nghiêm nhặt của Mammy là, trước khi dự hội, các cô gái nhà O'Hara phải ngốn thật nhiều thức ăn ở nhà đến nổi không thể ăn hoặc uống một thứ gì khác ở bữa tiệc.
Trên cánh tay dài đen đúa, bà bưng một mâm thức ăn bốc khói, hai củ khoai mỡ phủ bơ, một chồng bánh lúa mạch nướng tẩm đường, một khoanh thịt đùi heo lỏng bỏng trong nước xối thịt.
Nhìn thấy cái mâm nặng trĩu của Mammy, Scarlett đổi sắc mặt . Từ giận dỗi biến thành cau có. Mệt mỏi vì phải thử quá nhiều áo, Scarlett quên mất qui luật nghiêm nhặt của Mammy là, trước khi dự hội, các cô gái nhà O'Hara phải ngốn thật nhiều thức ăn ở nhà đến nổi không thể ăn hoặc uống một thứ gì khác ở bữa tiệc.
− Không cần mấy món nầy đâu!
Vú đem dẹp xuống bếp liền đi!
Mammy đặt mâm xuống bàn, tay
chống nạnh, ngực ưỡn ra:
− Nè, thưa cô, tôi sẽ không để
xảy chuyện như kỳ dã yến trước đâu, lúc ấy tôi bị
bịnh nặng, không thể mang dồi heo lên cho cô được. Tôi
sẽ không dẹp cái mâm trước khi cô đi. Cô phải ăn hết
cái mâm nầy.
− Thôi ! Bây giờ vú tới đây
siết cho tôi cái thắt lưng nầy đi, trễ rồi. Mới có
tiếng xe ngựa chạy qua trước cửa đó.
Mammy đổi giọng dụ dỗ:
− Nào, Scarlett, cô ngoan lắm,
lại ăn một miếng nhỏ đi coi. Cả hai cô Carreen và
Suellen đã ăn hết cả rồi.
Scarlett nói với vẻ khinh miệt:
− Chẳng có gì lạ! Đầu óc
chúng không hơn những con thỏ. Nhưng tôi thì khác. Tôi
chưa quên bữa tôi đã ăn hết một mâm ở nhà trước
khi sang bên nhà Calvert đó.
Họ mời ăn kem mua từ Savannah về mà tôi chỉ có thể ăn một muỗng nhỏ. Tôi muốn bữa nay tôi sẽ được vui vẻ và ăn những món gì tôi thích.
Họ mời ăn kem mua từ Savannah về mà tôi chỉ có thể ăn một muỗng nhỏ. Tôi muốn bữa nay tôi sẽ được vui vẻ và ăn những món gì tôi thích.
Trước sự thách thức ấy, Mammy
nhíu mày tức giận. Đối với bà, điều mà một cô gái
có thể làm hoặc không được phép làm thì thật phân
biệt, như màu trắng với màu đen, và cũng không có một
sự dung hoà nào giữa hai hành động trên.
Suellen và Carreen được nhồi nặn trong hai tay nhiều quyền lực và những lời dạy dỗ của bà. Nhưng đối với Scarlett, bà phải luôn luôn phấn đấu mới dạy được nàng hiểu rằng phần lớn những xung động bẩm sinh của nàng không hề thích hợp cho một phụ nữ quí phái.
Những thắng lợi của Mammy thường trải qua những cam go kèm theo các mưu mô quỉ quyệt, mà người da trắng không thể nào nghĩ ra.
Suellen và Carreen được nhồi nặn trong hai tay nhiều quyền lực và những lời dạy dỗ của bà. Nhưng đối với Scarlett, bà phải luôn luôn phấn đấu mới dạy được nàng hiểu rằng phần lớn những xung động bẩm sinh của nàng không hề thích hợp cho một phụ nữ quí phái.
Những thắng lợi của Mammy thường trải qua những cam go kèm theo các mưu mô quỉ quyệt, mà người da trắng không thể nào nghĩ ra.
Bà biết rõ ý định của
Scarlett:
− Nếu cô không muốn nghe người
ta nói gì về cô thì tôi rất tiếc . Tôi không muốn
những người trong dạ hội nói rằng cô không được
giáo dục tử tế . Tôi đã nói đi nói lại nhiều lần
với cô là một phụ nữ quí phái phải ăn uống nhỏ nhẹ
như chim. Và tôi không thích phải dẫn cô qua nhà ông
Wilkes để cô ngốn ngấu như một con nô lệ và ăn tạp
như heo con.
Scarlett chống chế:
− Nhưng mẹ tôi là một bà quí
phái, bà cũng ăn vậy.
− Khi cô lấy chồng rồi, cô
mới có thể ăn được như vậy.
Mammy bắt bẻ:
− Hồi bà Ellen bằng tuổi cô,
bà không bao giờ ăn cái gì cả khi đi ra ngoài. Ngay cả
dì Pauline và Eulalie cũng vậy. Và họ đều kết hôn được
hết. Thường thường mất cô gái ăn nhiều không bao giờ
kiếm được chồng.
− Tôi không tin chuyện đó.
Trong kỳ dã yến trước, lúc vú bịnh tôi đã không ăn
gì trước khi đi, và Ashley Wilkes đã nói với tôi là
chàng thích nhìn một cô gái ăn nhiều.
Mammy lắc mạnh đầu:
− Lời nói và sự suy nghĩ của
các ông quí phái là hai việc khác nhau. Và tôi có bao giờ
thấy ông Ashley cầu hôn cô đâu.
Scarlett nhăn mặt, muốn to tiếng
nhưng dằn xuống, không thể nào tranh luận nổi với
Mammy.
Thấy vẻ mặt ngoan cố của Scarlett, Mammy bưng mâm lên, và với một mánh khóe tuyệt diệu của chủng tộc bà, Mammy đổi chiến thuật, vừa bước ra cửa vừa thở dài:
Thấy vẻ mặt ngoan cố của Scarlett, Mammy bưng mâm lên, và với một mánh khóe tuyệt diệu của chủng tộc bà, Mammy đổi chiến thuật, vừa bước ra cửa vừa thở dài:
− Được, tốt lắm, tôi đã
nói với con bếp khi nó sửa soạn cái mâm nầy là, nếu
thấy cô không ăn gì hết thì có thể gọi "họ"
là người quí phái . Và tôi kể cho nó nghe là chưa bao
giờ tôi gặp một phu nhân da trắng nào ăn ít hơn cô
Melly Hamilton trong kỳ cô ấy viếng nhà ông Wilkes. À quên,
tôi muốn nói viếng cô India.
Scarlett nghi ngờ liếc nhìn Mammy,
nhưng trên khuôn mặt to lớn của bà chỉ biểu lộ sự
hối tiếc thực thà, tại sao Scarlett không được thanh
lịch bằng Melanie Hamilton.
Scarlett cau có:
− Vú để mâm xuống và lại
giúp tôi siết chặt sợi dây lưng nầy coi. Sau đó tôi sẽ
cố gắng ăn một chút.
Nếu tôi ăn bây giờ, lát nữa làm sao siết dây lại.
Nếu tôi ăn bây giờ, lát nữa làm sao siết dây lại.
Ra điều như không thiết tới
chiến thắng của mình, Mammy đặt mâm xuống:
− Con trừu non của vú định
mặc áo gì đó?
− Cái nầy
- Scarlett đáp và chỉ cái áo sa có lông to bằng nhung xanh.
Mammy liền phản đối:
- Scarlett đáp và chỉ cái áo sa có lông to bằng nhung xanh.
Mammy liền phản đối:
− Không được, không mặc cái
áo nầy vào buổi sáng được . Cô không thể để hở bộ
ngực trước ba giờ chiều, và cái áo nầy không có cổ
cũng không có tay. Nắng sẽ làm da cô nổi lên những vết
lốm đốm.
Tôi không muốn cô bị nổi mụn đỏ. Tôi đã dùng sữa thoa lên những mụn đỏ mà cô bị khi đi tắm biển Savannah mùa đông rồi. Tôi sẽ mét với bà liền cho coi.
Tôi không muốn cô bị nổi mụn đỏ. Tôi đã dùng sữa thoa lên những mụn đỏ mà cô bị khi đi tắm biển Savannah mùa đông rồi. Tôi sẽ mét với bà liền cho coi.
Scarlett lạnh lùng:
− Nếu vú nói một lời nào với
mẹ tôi trước khi mặc áo xong, tôi sẽ không ăn một
miếng nào hết . Mẹ tôi không đủ thì giờ bắt tôi
thay áo khác đâu.
Mammy thở dài, bỏ cuộc vì đã
đoán được phản ứng của Scarlett. Giữa hai điều tệ
hại nầy, thà để cho Scarlett mặc áo trái buổi còn hơn
để cho nàng ngốn thức ăn như heo con.
− Cô dựa chỗ nào và hít hơi
vô đi.
Scarlett làm theo, cố gắng nắm
chặt lấy giường . Mammy siết mạnh sợi dây và vòng đai
áo càng lúc càng nhỏ lại, cặp mắt của bà đầy vẻ
kiêu hãnh và âu yếm .
Mammy nói với giọng rất hài lòng :
Mammy nói với giọng rất hài lòng :
− Không có cô gái nào có được
cái eo như con trừu non của vú . Mấy lần vú siết dây
nịt cho Suellen dưới hai mươi phân là con nhỏ đã muốn
xỉu.
Scarlett thở ra và nói thật khó
khăn:
− Tôi không bao giờ xỉu đâu.
Mammy khuyên:
− Thỉnh thoảng cũng nên làm
như sắp ngất đến nơi, nhiều lúc cô chẳng biết xấu
hổ gì hết cô Scarlett, tôi muốn nói với cô là khi gặp
rắn hay chuột thì làm như sắp chết coi mới được.
Tôi nói không phải cô làm vậy ở nhà mà phải lựa lúc đang ở giữa đám đông kìa. Và tôi đã nói với cô là...
Tôi nói không phải cô làm vậy ở nhà mà phải lựa lúc đang ở giữa đám đông kìa. Và tôi đã nói với cô là...
− Ồ, mau lên chớ vú! Đừng có
dài dòng hoài vậy chớ. Tôi sẽ kiếm một ông chồng
được mà, vú sẽ thấy tôi không cần phải kêu thất
thanh và ngất xỉu đâu. Được lắm, nịt sát lắm rồi,
mặc áo vào cho tôi đi.
Mammy cẩn thận khoác 11 thước
sa xanh lên chiếc váy phồng, gài những móc lưng dây nịt
và cái áo trên rồi dặn dò:
− Nhớ choàng khăn lên vai khi ra
nắng và đừng lột nón khi thấy nóng. Nếu không thì khi
về nhà cô sẽ đen lên giống như mụ Slattery cho coi. Nào,
lại đây ăn đi cưng, nhưng đừng ăn mau quá.
Scarlett bước lại ngồi trước
mâm, ngạc nhiên chẳng biết có thể nào nhét nổi thức
ăn vào dạ dầy được nữa không, và làm sao đủ chỗ
để thở nữa.
Mammy lại bàn phấn lấy cái khăn rộng quấn quanh cổ Scarlett trải những nếp xếp trắng phủ lên vai áo nàng.
Scarlett bắt đầu với món đùi heo mà nàng ưa thích nhứt và nàng ăn hết ngay.
Mammy lại bàn phấn lấy cái khăn rộng quấn quanh cổ Scarlett trải những nếp xếp trắng phủ lên vai áo nàng.
Scarlett bắt đầu với món đùi heo mà nàng ưa thích nhứt và nàng ăn hết ngay.
− Cầu trời cho tôi lấy chồng
phứt cho rồi!
Nàng vừa nói một cách tức giận
vừa miễn cưỡng dùng sang món khoai mỡ.
Tôi chán ngấy phải sống không hợp với bản tính và không bao giờ được làm việc gì mình muốn làm. Tôi chán ngấy cái lối đóng kịch ăn nhỏ nhẹ như chim, phải đi khoan thai trong lúc muốn chạy và phải nói rằng sắp ngất sau khi nhảy xong một bản luân vũ trong khi tôi có thể khiêu vũ luôn hai ngày không thấy mệt. Tôi chán phải nói: "Ông thật tuyệt diệu" với những kẻ chỉ thông minh bằng phân nửa tôi, và tôi ghét phải làm bộ không biết gì cả, để đàn ông giải thích dài dòng và lên mặt quan trọng khi nghe họ nói... Thôi, tôi không ăn nổi nữa đâu.
Tôi chán ngấy phải sống không hợp với bản tính và không bao giờ được làm việc gì mình muốn làm. Tôi chán ngấy cái lối đóng kịch ăn nhỏ nhẹ như chim, phải đi khoan thai trong lúc muốn chạy và phải nói rằng sắp ngất sau khi nhảy xong một bản luân vũ trong khi tôi có thể khiêu vũ luôn hai ngày không thấy mệt. Tôi chán phải nói: "Ông thật tuyệt diệu" với những kẻ chỉ thông minh bằng phân nửa tôi, và tôi ghét phải làm bộ không biết gì cả, để đàn ông giải thích dài dòng và lên mặt quan trọng khi nghe họ nói... Thôi, tôi không ăn nổi nữa đâu.
Mammy nói với giọng lạnh nhạt:
− Cô ăn bột lúa mạch nướng
đi.
− Tại sao phải làm ra vẻ khờ
dại như vậy mới kiếm chồng được?
− Tôi nghĩ có lẽ đàn ông họ
không hiểu được họ muốn gì. Họ chỉ biết được
cái mà họ nghĩ rằng họ muốn thôi. Và trao cho cái mà
họ muốn để cứu vớt cả đống đàn bà để đàn bà
khỏi trở thành gái già.
Và họ tưởng họ muốn những cô gái đó, bé bỏng như chim và chẳng có chút gì gọi là thông minh trong đầu.
Đàn ông sang trọng họ không thích cưới một phụ nữ mà họ ngờ là thông minh hơn họ.
Và họ tưởng họ muốn những cô gái đó, bé bỏng như chim và chẳng có chút gì gọi là thông minh trong đầu.
Đàn ông sang trọng họ không thích cưới một phụ nữ mà họ ngờ là thông minh hơn họ.
− Vú có tưởng là họ sẽ ngạc
nhiên vì sau ngày cưới mới khám phá ra vợ họ không
ngốc như họ tưởng?
− Có thể lắm chớ, nhưng lúc
đó đã trễ vì họ đã lấy nhau rồi. Mặt khác, đàn
ông cũng muốn vợ họ không đến nỗi tồi lắm.
− Một ngày nào đó, tôi sẽ
làm và nói những gì mà tôi muốn. Và nếu mọi người
không thích, tôi cũng cóc cần.
Mammy nhăn nhó:
− Không được, không làm như
vậy được cho tới khi tôi không còn thở nữa. Ăn bánh
nướng đi, nhúng nó vào nước xối thịt đó cưng.
− Tôi nghĩ rằng, gái Yankee
không phải đóng kịch ngu ngốc như thế. Ở Saratoga năm
rồi, tôi để ý phần đông bọn họ xử sự như những
người rất thông minh, ngay trước mặt đàn ông cũng vậy.
Mammy khịt mũi:
− Hừm, gái Yankee! Vâng, tôi
đoán chừng họ diễn tả tư tưởng hay lắm, nhưng vú
thấy ở Sa'atoga chẳng có ai cầu hôn với họ cả.
Scarlett cãi lại:
− Người Yankee cũng phải lấy
chồng chớ. Họ đâu có mọc lên một mình được. Họ
phải lấy vợ lấy chồng và đẻ con. Họ có nhiều trẻ
con lắm mà.
Mammy quả quyết:
− Đàn ông lấy họ là vì tiền
mà thôi.
Scarlett chấm miếng bánh nướng
vào nước xốt và cho vào miệng. Có lẽ Mammy nói có phần
đúng.
Phải có phần đúng vì bà Ellen cũng nói vậy tuy tế nhị hơn.
Thật ra mẹ của các bạn gái nàng đã in sâu vào đầu óc con họ sự cần thiết phải biến thành người nhu nhược và bám víu như thỏ cái.
Thật ra, phải tập luyện nhiều mới làm ra được như thế. Có lẽ bàn luận với Ashley một cách thẳng thắn về ý nghĩ của nàng. Hay là việc ấy cùng sở thích đi bộ, cỡi ngựa của nàng đã đẩy chàng ra khỏi nàng để đi tới Melanie yếu ớt kia?
Có lẽ, nếu nàng thay đổi chiến thuật... Nhưng nàng cảm thấy rằng nếu Ashley bị chế ngự bởi những mưu mô của đàn bà, thì nàng sẽ không bao giờ kính phục chàng nữa.
Những người đàn ông ngốc tới nỗi phải luỵ trước một nụ cười không tự nhiên chút nào, trước một trò bất tỉnh hay vì câu nói:
"Ồ, ông thật là tuyệt diệu" đều không xứng đáng để cho nàng kết hôn. Nhưng tất cả bọn họ hình như đều thích những cái giả dối ấy.
Phải có phần đúng vì bà Ellen cũng nói vậy tuy tế nhị hơn.
Thật ra mẹ của các bạn gái nàng đã in sâu vào đầu óc con họ sự cần thiết phải biến thành người nhu nhược và bám víu như thỏ cái.
Thật ra, phải tập luyện nhiều mới làm ra được như thế. Có lẽ bàn luận với Ashley một cách thẳng thắn về ý nghĩ của nàng. Hay là việc ấy cùng sở thích đi bộ, cỡi ngựa của nàng đã đẩy chàng ra khỏi nàng để đi tới Melanie yếu ớt kia?
Có lẽ, nếu nàng thay đổi chiến thuật... Nhưng nàng cảm thấy rằng nếu Ashley bị chế ngự bởi những mưu mô của đàn bà, thì nàng sẽ không bao giờ kính phục chàng nữa.
Những người đàn ông ngốc tới nỗi phải luỵ trước một nụ cười không tự nhiên chút nào, trước một trò bất tỉnh hay vì câu nói:
"Ồ, ông thật là tuyệt diệu" đều không xứng đáng để cho nàng kết hôn. Nhưng tất cả bọn họ hình như đều thích những cái giả dối ấy.
Nếu nàng đã dùng một chiến
thuật sai lầm đối với Ashley trong quá khứ... Được
lắm, chuyện đó đã qua rồi! Hôm nay, nàng phải dùng một
chiến thuật khác, chính xác hơn. Nàng muốn chiếm Ashley
và nàng chỉ có vài giờ để chiếm đoạt chàng.
Nếu cần phải ngất, nàng cũng sẵn sàng thi hành thủ đoạn nầy. Nếu cần phải cố gắng cười gượng, phải làm dáng, phải tỏ ra là một người có đầu óc rỗng tuếch, để Ashley thích thú thì nàng sẽ vui lòng làm dáng ngay, và sẽ giả vờ ngu hơn cả Cathleen Calvert nữa. Nếu phải cần tới những thủ đoạn liều lĩnh nhứt nàng vẫn cứ sử dụng. Hôm nay chính là ngày trọng đại.
Nếu cần phải ngất, nàng cũng sẵn sàng thi hành thủ đoạn nầy. Nếu cần phải cố gắng cười gượng, phải làm dáng, phải tỏ ra là một người có đầu óc rỗng tuếch, để Ashley thích thú thì nàng sẽ vui lòng làm dáng ngay, và sẽ giả vờ ngu hơn cả Cathleen Calvert nữa. Nếu phải cần tới những thủ đoạn liều lĩnh nhứt nàng vẫn cứ sử dụng. Hôm nay chính là ngày trọng đại.
Không ai nói với Scarlett về nhân
cách của nàng, mặc dầu quá sung mãn, vẫn làm cho đàn
ông thích hơn là những chiếc mặt nạ nàng có thể mang
vào. Nói với nàng điều ấy, nàng đã hài lòng nhưng
không tin tưởng mấy. Và nền văn minh mà nàng lệ thuộc
vào cũng không tin tưởng. Bởi vì trước đó hay từ đây
trở đi, người ta đánh giá quá thấp thiên bẩm của nữ
giới.
Khi cổ xe ngựa mang nàng xuống
dốc con đường đất đỏ đưa tới đồn điền Wilkes,
Scarlett cảm thấy khoan khoái một cách tội lỗi là mẹ
nàng và Mammy đã không dự tiệc hôm nay.
Sẽ không có ai trong dã yến nhíu mày hoặc mím môi, có thể làm trở ngại chương trình của nàng . Dĩ nhiên là Suellen chắc chắn sẽ đồn đại câu chuyện nầy ngày mai. Nhưng nếu tất cả đều diễn ra đúng như Scarlett hy vọng, thì gia đình nàng, trước chuyện nàng đính hôn với Ashley, hay chuyện nàng bỏ nhà theo trai sẽ phải băn khoăn lo lắng nhiều hơn là bất mãn. Vâng, nàng sung sướng lắm khi bà Ellen phải ở nhà vì bận việc.
Sẽ không có ai trong dã yến nhíu mày hoặc mím môi, có thể làm trở ngại chương trình của nàng . Dĩ nhiên là Suellen chắc chắn sẽ đồn đại câu chuyện nầy ngày mai. Nhưng nếu tất cả đều diễn ra đúng như Scarlett hy vọng, thì gia đình nàng, trước chuyện nàng đính hôn với Ashley, hay chuyện nàng bỏ nhà theo trai sẽ phải băn khoăn lo lắng nhiều hơn là bất mãn. Vâng, nàng sung sướng lắm khi bà Ellen phải ở nhà vì bận việc.
Sáng nay, Gerald uống brandy đã
khá say, cho Jonas Wilkerson nghỉ việc và bà Ellen phải ở lại
đồn điền để kết toán sổ sách trước khi hắn ra đi.
Scarlett đã hôn từ giã mẹ lúc đó đang ngồi trong căn
phòng nhỏ, trước bàn giấy cao với những ngăn kéo đầy
giấy tờ.
Jonas Wilkerson, nón cầm tay, đứng bên cạnh bà, da mặt màu vàng tái căng lên. Hắn không che đậy được sự căm thù mãnh liệt vì bị đuổi không báo trước ra khỏi chân quản gia tốt nhất của hạt nầy.
Tất cả chỉ vì một chuyện lăng nhăng nhỏ nhặt. Hắn lặp đi lặp lại với ông Gerald rằng cả tá đàn ông khác, cũng có thể dễ dàng như hắn, là cha của đứa bé Emmie Slattery.
Ông Gerald cũng tán đồng điểm nầy, nhưng về phần bà llen thì trường hợp của hắn không đáng được giảm khinh chút nào.
Jonas thù ghét tất cả những người miền Nam. Hắn ghét những phong cách lạnh lùng mà người ta đối với hắn, ghét sự khinh miệt đối với địa vị xã hội của hắn mà người ta che đậy không ổn dưới lớp màu mè lịch sự . Hắn thù ghét bà Ellen O'Hara hơn mọi người khác vì bà là tiêu biểu cho tất cả những gì mà hắn thù ghét ở người miền Nam.
Jonas Wilkerson, nón cầm tay, đứng bên cạnh bà, da mặt màu vàng tái căng lên. Hắn không che đậy được sự căm thù mãnh liệt vì bị đuổi không báo trước ra khỏi chân quản gia tốt nhất của hạt nầy.
Tất cả chỉ vì một chuyện lăng nhăng nhỏ nhặt. Hắn lặp đi lặp lại với ông Gerald rằng cả tá đàn ông khác, cũng có thể dễ dàng như hắn, là cha của đứa bé Emmie Slattery.
Ông Gerald cũng tán đồng điểm nầy, nhưng về phần bà llen thì trường hợp của hắn không đáng được giảm khinh chút nào.
Jonas thù ghét tất cả những người miền Nam. Hắn ghét những phong cách lạnh lùng mà người ta đối với hắn, ghét sự khinh miệt đối với địa vị xã hội của hắn mà người ta che đậy không ổn dưới lớp màu mè lịch sự . Hắn thù ghét bà Ellen O'Hara hơn mọi người khác vì bà là tiêu biểu cho tất cả những gì mà hắn thù ghét ở người miền Nam.
Mammy, người cầm đầu phái nữ
gia nhân trong đồn điền ở lại tiếp tay cho bà Ellen, và
chính Dilcey ngày hôm nay, thay bà ngồi gần chỗ xà ích,
bên cạnh Toby với cái hộp đựng các chiếc áo khiêu vũ
của các cô đặt trên đầu gối .
Ông Gerald cỡi con ngựa săn to lớn bên cạnh cổ xe, mặt đỏ phừng hơi rượu, thích thú vì đã thanh toán lẹ làng vụ khó nghĩ về Wilkerson.
Ông đã trút hết trách nhiệm lên bà Ellen, mà không cần nghĩ là bà Ellen có thể tiếc vì không dự dã yến được, bởi cũng là dịp bà có thể gặp gỡ bạn bè.
Ông Gerald cỡi con ngựa săn to lớn bên cạnh cổ xe, mặt đỏ phừng hơi rượu, thích thú vì đã thanh toán lẹ làng vụ khó nghĩ về Wilkerson.
Ông đã trút hết trách nhiệm lên bà Ellen, mà không cần nghĩ là bà Ellen có thể tiếc vì không dự dã yến được, bởi cũng là dịp bà có thể gặp gỡ bạn bè.
Trời mùa xuân êm ả, cánh đồng
của ông tuyệt đẹp, chim chóc líu lo và ông cảm thấy
mình trẻ quá, vui vẻ quá đến nổi chẳng còn nghĩ gì
tới ai nữa cả. Thỉnh thoảng, ông cất giọng hát "Peg
đi trên xe ngựa có ghế dựa", những cổ điệu Ái
nhĩ lan khác hoặc bản bi ca của Robert Emmet:
"Nàng rời xa miền đất nơi người anh hùng trẻ tuổi của nàng nằm xuống".
"Nàng rời xa miền đất nơi người anh hùng trẻ tuổi của nàng nằm xuống".
Ông rất sung sướng, vui vẻ một
cách kích động trước viễn ảnh sắp được trọn ngày
bàn luận về bọn Yankee, về chiến tranh và về ba cô con
gái xinh đẹp trong những chiếc váy phồng lộng lẫy dưới
những chiếc dù bằng đăng ten ngộ nghĩnh.
Ông không còn nhớ đến câu chuyện với Scarlett ngày hôm qua, vì nó đã hoàn toàn thoát ra khỏi ký ức của ông rồi. Ông chỉ nghĩ rằng Scarlett rất đẹp và làm vẻ vang ông, cặp mắt của nàng xanh biếc như những đồng cỏ Ái nhĩ lan. Tư tưởng sau cùng nầy làm cho ông thấm thía, rung động vì sự nên thơ của nó.
Với một giọng oang oang, hơi sai nhịp, ông dành cho con gái bản "Người mặc áo xanh".
Ông không còn nhớ đến câu chuyện với Scarlett ngày hôm qua, vì nó đã hoàn toàn thoát ra khỏi ký ức của ông rồi. Ông chỉ nghĩ rằng Scarlett rất đẹp và làm vẻ vang ông, cặp mắt của nàng xanh biếc như những đồng cỏ Ái nhĩ lan. Tư tưởng sau cùng nầy làm cho ông thấm thía, rung động vì sự nên thơ của nó.
Với một giọng oang oang, hơi sai nhịp, ông dành cho con gái bản "Người mặc áo xanh".
Scarlett nhìn ông với vẻ âu yếm tự tôn của một bà mẹ đối với những đứa con vênh váo. Biết rằng chiều nầy ông sẽ say mèm, về nhà trong bóng đêm dày đặc sẽ cố gắng như thường lệ, nhẩy qua hết mấy cái hàng rào giữa Twelve Oaks và Tara, nàng cầu mong đấng Thánh linh nhân từ che chở và nhờ linh giác của con ngựa ông sẽ khỏi bị gãy cổ.
Ông sẽ không thèm đếm xỉa tới cây cầu, cho ngựa lội qua rạch và luôn miệng gào thét. Trong những trường hợp như vậy, Pork sẽ là người luôn luôn chờ ông với ngọn đèn trên tay và sẽ để ông nằm ngủ trên trường kỷ kê ở phòng ngoài.
Ông sẽ làm hư bộ đồ mới
bằng nỉ xám của ông để rồi sáng hôm sau lấy đó làm
nguyên do để ông mắng chửi ỏm tỏi và kể lể dài
dòng cho Ellen nghe tại sao con ngựa của ông lại qua khỏi
cầu trong đêm tối.
Đó chỉ là một chuyện bịa đặt hiển nhiên, không đánh lừa được ai, nhưng ai cũng phải thừa nhận chuyện nầy và nó làm cho ông cảm thấy ông thật là một người sắp đặt tài tình.
Đó chỉ là một chuyện bịa đặt hiển nhiên, không đánh lừa được ai, nhưng ai cũng phải thừa nhận chuyện nầy và nó làm cho ông cảm thấy ông thật là một người sắp đặt tài tình.
Scarlett suy nghĩ với một mối
suy nghĩ thiện cảm dồi dào. Ba yêu quí, ba thật dễ
thương, vị kỷ và khinh suất làm sao.
Nàng cảm thấy, sáng hôm nay thật là xúc động và vui vẻ đến nỗi nàng bao gồm cả vũ trụ và ông Gerald vào trong tình thương của mình.
Nàng thật đẹp, và nàng biết rõ điều ấy. Nàng sẽ chiếm được Ashley trước khi ngày tàn. Ánh nắng ấm dịu và mùa xuân Georgia trải trước mắt Scarlett vẻ rực rỡ của nó.
Dọc theo đường, dâu rừng với lớp lá xanh mềm mại che phủ những con rạch đỏ ngầu được vạch ra bởi những cơn mưa mùa đông.
Những phiến hoa cương nhẵn nhụi trồi lên trên mặt đất đỏ khuất lấp bởi những cây đổng thảo sắc tím lợt. Bên trên con rạch, trên những ngọn đồi xanh, những nụ dương đào óng ánh trắng như những đốm tuyết chưa tan trên lá.
Những cây táo dại trổ hoa và hỗn loạn màu sắc, từ màu trắng lợt đến màu hồng thẩm và dưới những tàng cây, nơi ánh nắng bị cắt nát rọi tới những lá thông nhọn hoắt, những cây kim ngân hoa trải tấm thảm nhiều màu đỏ tươi, màu cam và màu hồng. Gió thoảng hương thơm của cây cỏ hoang dã và hương vị đời sống đáng thèm.
Nàng cảm thấy, sáng hôm nay thật là xúc động và vui vẻ đến nỗi nàng bao gồm cả vũ trụ và ông Gerald vào trong tình thương của mình.
Nàng thật đẹp, và nàng biết rõ điều ấy. Nàng sẽ chiếm được Ashley trước khi ngày tàn. Ánh nắng ấm dịu và mùa xuân Georgia trải trước mắt Scarlett vẻ rực rỡ của nó.
Dọc theo đường, dâu rừng với lớp lá xanh mềm mại che phủ những con rạch đỏ ngầu được vạch ra bởi những cơn mưa mùa đông.
Những phiến hoa cương nhẵn nhụi trồi lên trên mặt đất đỏ khuất lấp bởi những cây đổng thảo sắc tím lợt. Bên trên con rạch, trên những ngọn đồi xanh, những nụ dương đào óng ánh trắng như những đốm tuyết chưa tan trên lá.
Những cây táo dại trổ hoa và hỗn loạn màu sắc, từ màu trắng lợt đến màu hồng thẩm và dưới những tàng cây, nơi ánh nắng bị cắt nát rọi tới những lá thông nhọn hoắt, những cây kim ngân hoa trải tấm thảm nhiều màu đỏ tươi, màu cam và màu hồng. Gió thoảng hương thơm của cây cỏ hoang dã và hương vị đời sống đáng thèm.
Scarlett suy nghĩ:
− Mình sẽ nhớ mãi những cái
đẹp của ngày hôm nay cho tới chết. Có lẽ, hôm nay là
ngày thích hợp với hôn lễ của mình.
Và nàng nghĩ tiếp, tim đập
mạnh, xế nầy hay trong đêm nay, dưới ánh trăng, nàng và
Ashley phóng ngựa thật nhanh xuyên qua vùng hoa cỏ tuyệt
vời nầy đến Jonesboro tìm một linh mục. Dĩ nhiên, sau
đó nàng sẽ làm lễ hôn phối nơi một cố đạo ở
Atlanta, nhưng đó là việc mà ông Gerald và bà Ellen phải lo.
Nàng hơi run khi nghĩ tới sự sỉ nhục mà bà Ellen nhận lúc nghe tin con gái đã bỏ nhà theo vị hôn phu của một cô gái khác, nhưng nàng biết bà Ellen sẽ tha thứ cho nàng khi thấy nàng hạnh phúc.
Và ông Gerald sẽ quở mắng và chửi rủa nhưng qua tất cả những lời phê bình không chấp nhận nàng kết hôn với Ashley hôm qua, ông vẫn sẽ hết sức vui lòng về sự kết hợp giữa gia đình ông và dòng họ Wilkes.
Nàng hơi run khi nghĩ tới sự sỉ nhục mà bà Ellen nhận lúc nghe tin con gái đã bỏ nhà theo vị hôn phu của một cô gái khác, nhưng nàng biết bà Ellen sẽ tha thứ cho nàng khi thấy nàng hạnh phúc.
Và ông Gerald sẽ quở mắng và chửi rủa nhưng qua tất cả những lời phê bình không chấp nhận nàng kết hôn với Ashley hôm qua, ông vẫn sẽ hết sức vui lòng về sự kết hợp giữa gia đình ông và dòng họ Wilkes.
"Nhưng đó chỉ là những
việc phải lo lắng sau ngày cưới". Nàng thầm nghĩ,
gạt bỏ những suy tư ra khỏi đầu óc.
Không cảm thấy gì khác ngoài
một niềm vui chan hoà, dưới ánh nắng ấm tiết xuân,
với những ống khói của Twelve Oaks vừa ló dạng trên
những ngọn đồi bên kia rạch.
Scarlett nghĩ:
Scarlett nghĩ:
− Mình sẽ sống ở đây và
mình sẽ còn thấy được độ năm mười mùa xuân như
thế nầy hoặc đẹp hơn nữa và mình sẽ kể cho con cháu
nghe mùa xuân nầy đẹp như thế nào, đáng yêu hơn mọi
mùa xuân chúng được thấy sau nầy.
Sung sướng bởi ý nghĩ sau cùng
nầy, nàng nối tiếp khúc cuối bản "Người mặc áo
xanh" làm ông Gerald vỗ tay ầm ĩ.
− Em chẳng biết tại sao sáng
nay chị vui vẻ quá vậy.
Suellen càu nhàu hỏi bởi cô nghĩ
rằng nếu cô được mặc chiếc dạ y xanh của Scarlett
thì cô sẽ đẹp hơn chị cô nhiều.
Và tại sao Scarlett lại luôn luôn ích kỷ, chẳng bao giờ cho cô mượn cái áo cũng như mũ của nàng.
Và tại sao mẹ cứ ủng hộ chị ấy, cho rằng màu xanh không hợp với Suellen?
Và tại sao Scarlett lại luôn luôn ích kỷ, chẳng bao giờ cho cô mượn cái áo cũng như mũ của nàng.
Và tại sao mẹ cứ ủng hộ chị ấy, cho rằng màu xanh không hợp với Suellen?
− Chị cũng biết rõ như em là
lễ đính hôn của Ashley sẽ được loan báo tối nay. Ba
đã nói sáng nay rồi mà. Và em còn biết chị mết anh ta
từ mấy tháng nay.
− Mầy chỉ biết có bấy nhiêu
sao?
Scarlett vừa hỏi vừa thè lưỡi,
không muốn để mất khí sắc vui tươi của nàng. Suellen
sẽ hết sức ngạc nhiên vào giờ nầy ngày mai.
Carreen phản đối như bị đụng
chạm:
− Susie, chị cũng biết là không
phải vậy, Scarlett chỉ mết có Brent thôi mà.
Scarlett quay sang, đôi mắt xanh
như cười với cô em út, ngạc nhiên nghĩ tại sao người
ta lại khả ái như vậy.
Cả gia đình đều biết rằng trái tim mười ba tuổi của Carreen đã giao cho Brent Tarleton, người chẳng bao giờ chú ý tới cô nếu cô không phải là em của Scarlett.
Mỗi khi bà Ellen không có nhà, hai cô chị thường trêu ghẹo Carreen đến phát khóc về chuyện Brent.
Cả gia đình đều biết rằng trái tim mười ba tuổi của Carreen đã giao cho Brent Tarleton, người chẳng bao giờ chú ý tới cô nếu cô không phải là em của Scarlett.
Mỗi khi bà Ellen không có nhà, hai cô chị thường trêu ghẹo Carreen đến phát khóc về chuyện Brent.
Scarlett vui vẻ vì được tỏ ra
rộng lượng:
− Em cưng, chị chẳng để ý gì
đến Brent đâu, và anh ta cũng chẳng để ý gì đến chị
cả. Anh ấy đang chờ em lớn đấy.
Khuôn mặt tròn trịa của Carreen
đỏ bừng lên, lòng thích thú nhưng vẫn nghi ngờ:
− Ồ, Scarlett, thật không?
− Scarlett, chị biết là mẹ đã
nói Carreen còn nhỏ không được nghĩ tới bồ bịch sao
chị lại nhét những ý nghĩ đó vào đầu nó?
Scarlett đáp:
− Được, mầy muốn lưu ý hay
nói nhảm nhí tuỳ ý, tao không cần. Mầy muốn chèn ép
Sissy bởi vì mầy biết chỉ trong một năm nữa nó sẽ
đẹp hơn mầy.
ông Gerald lên tiếng:
− Tụi bây chịu dẹp cái giọng
thường ngày đó vào hôm nay hay không?
Hay tao lại quất cho mấy roi bây giờ. Thôi im đi, tao có nghe tiếng xe ngựa thì phải? Có thể là đám Tarleton hay Fontaine.
Hay tao lại quất cho mấy roi bây giờ. Thôi im đi, tao có nghe tiếng xe ngựa thì phải? Có thể là đám Tarleton hay Fontaine.
Khi đến gần giao lộ, nơi gặp
nhau của hai con đường từ đồi cây rậm rạp ở Mimosa
và Fairhill đổ xuống, họ đã nghe tiếng bánh xe, vó ngựa
và những giọng đàn bà vang ra từ sau màn cây dầy đặc
càng lúc càng rõ ràng và ầm ĩ hơn.
ông Gerald đi đầu, ghì ngựa lại và ra hiệu cho Toby dừng xe ngay chỗ hai con đường gặp nhau.
ông Gerald đi đầu, ghì ngựa lại và ra hiệu cho Toby dừng xe ngay chỗ hai con đường gặp nhau.
− Đúng là bà Tarleton và mấy
cô con gái.
Mặt ông tươi như hoa. Trừ Ellen
ra, trong hạt nầy không có bà nào được ông thích bằng
bà Tarleton tóc đỏ.
− Và chính bà ta cầm cương,
thật là một người biết điều khiển ngựa! Hai bàn tay
nhẹ như lông chim, mạnh như roi da và cũng đủ đẹp để
hôn lên. Tụi bây chẳng có đứa nào có bàn tay như vậy
.
Ông tiếp, đôi mắt dịu dàng
quở trách các con:
− Carreen thì sợ mấy con ngựa,
còn Sue thì tay cứng như bàn ủi khi cầm cương, còn con
thì...
Scarlett bất mãn:
− Được lắm, nhưng con chưa
bao giờ té ngựa hết. Còn bà Tarleton kỳ săn nào cũng bị
ngựa quăng xuống đất.
Gerald tiếp ngay:
− Và gãy xương quai xanh như một
người đàn ông, nhưng không bất tỉnh, không kêu la.
Thôi, bà ấy tới kìa.
Ông đứng trên hai bàn đạp
ngựa, dở nón vạch một vòng chào, trong khi cổ xe của
nhà Tarleton chất đầy con gái mặc áo sặc sỡ, che dù và
khăn trùm đầu phất phới, đến nơi với bà Tarleton tay
cầm cương như Gerald đã nói.
Với bốn cô con gái, bà vú, những hộp giấy dài đựng áo khiêu vũ chật ních xe, quả thật không còn chỗ cho tên xe xà ích ngồi nữa. Vả lại Beatrice Tarleton không ưng thuận cho ai cầm cương, da trắng hay da đen cũng vậy, trừ khi bà bị băng treo tay lên cổ.
Gầy gò, yếu đuối, màu da trắng tới nỗi người ta tưởng như mái tóc đỏ rực của bà đã hút khí sắc trên mặt, nhưng bà lại không thiếu sức lực và hăng hái. Bà đã sanh tám lần, đứa nào cũng tóc đỏ và đầy sức sống như bà, và bà đã dạy bảo chúng rất có kết quả, như dân trong hạt đã nói, bởi vì bà đã trao cho chúng tất cả tình thương vô bờ bến và một kỷ luật nghiêm nhặt như khi bà nuôi đám ngựa con.
"Uốn nắn nhưng đừng làm gãy tinh thần chúng". Đó là châm ngôn của bà Tarleton.
Với bốn cô con gái, bà vú, những hộp giấy dài đựng áo khiêu vũ chật ních xe, quả thật không còn chỗ cho tên xe xà ích ngồi nữa. Vả lại Beatrice Tarleton không ưng thuận cho ai cầm cương, da trắng hay da đen cũng vậy, trừ khi bà bị băng treo tay lên cổ.
Gầy gò, yếu đuối, màu da trắng tới nỗi người ta tưởng như mái tóc đỏ rực của bà đã hút khí sắc trên mặt, nhưng bà lại không thiếu sức lực và hăng hái. Bà đã sanh tám lần, đứa nào cũng tóc đỏ và đầy sức sống như bà, và bà đã dạy bảo chúng rất có kết quả, như dân trong hạt đã nói, bởi vì bà đã trao cho chúng tất cả tình thương vô bờ bến và một kỷ luật nghiêm nhặt như khi bà nuôi đám ngựa con.
"Uốn nắn nhưng đừng làm gãy tinh thần chúng". Đó là châm ngôn của bà Tarleton.
Bà thương ngựa và nói về chúng
bất cứ lúc nào. Bà rất tin tưởng bầy ngựa của bà,
đặc biệt là con ngựa cái màu đỏ tên Nellie, khôn như
người. Khi nào quá bận rộn việc nhà, bà giao cho một
đứa bé da đen tô đường và dặn nó:
− Hãy đút cho Nellie một nắm
đầy và nói với nó ta về ngay! Trừ những dịp hiếm
có, lúc nào bà cũng mặc đồ kỵ mã dù có cỡi ngựa
hay không vì bà luôn luôn sẵn sàng lên yên, bởi thế bà
có thói quen nai nịt gọn gàng từ sáng sớm.
Cứ mỗi sáng, dầu mưa hay nắng, Nellie đều sẵn sàng yên cương và quần tới quần lui trước cửa nhà, chờ đợi lúc bà Tarleton rỗi rảnh cỡi chạy một vòng. Nhưng Fairhill là một đồn điền không dễ quản trị nên bà ít có dịp được rảnh tay.
Do đó, Nellie cứ phải một mình đi tới đi lui hết giờ nầy sang giờ khác, trong khi bà Beatrice Tarleton bận rộn cả ngày với tà váy vắt trên tay và bên dưới là đôi giầy bóng loáng ống cao mười lăm phân.
Cứ mỗi sáng, dầu mưa hay nắng, Nellie đều sẵn sàng yên cương và quần tới quần lui trước cửa nhà, chờ đợi lúc bà Tarleton rỗi rảnh cỡi chạy một vòng. Nhưng Fairhill là một đồn điền không dễ quản trị nên bà ít có dịp được rảnh tay.
Do đó, Nellie cứ phải một mình đi tới đi lui hết giờ nầy sang giờ khác, trong khi bà Beatrice Tarleton bận rộn cả ngày với tà váy vắt trên tay và bên dưới là đôi giầy bóng loáng ống cao mười lăm phân.
Hôm nay, trong chiếc áo lụa đen
tầm thường với chiếc váy hẹp và lỗi thời, bà vẫn
còn có vẻ như đang mặc đồ cỡi ngựa bởi chiếc áo
được may cắt quá giống với y phục kỵ mã của bà. Đã
vậy, chiếc nón đen nhỏ nhắn được gắn lông chim cũng
màu đen một bên vành sụp xuống gần đôi mắt nâu khiến
nó cũng giống như chiếc nón đi săn cũ kỹ của bà.
Bà khoa roi ngựa trên không làm
dấu hiệu chào đón ông Gerald, và ghì cương cho đôi ngựa đỏ
dừng lại, và bốn cô gái ngồi phía sau cùng nghiêng đầu
ra kêu thét đón mừng chị em Scarlett khiến cho cặp ngựa
lồng lên vì hoảng hốt.
Đối với người bàng quan thì sự chào đón quá nồng nhiệt đó có thể khiến họ nghĩ rằng hai nhà Tarleton và O'Hara đã chẳng có dịp gặp nhau nhiều năm, nhưng thật ra thì họ chỉ mới có xa cách nhau hai hôm. Nhưng người trong họ Tarleton đều quen tánh niềm nở và rất mến thích các bạn láng giềng, nhứt là các cô O'Hara.
Điều đó có nghĩa là họ chỉ thích Suellen và Carreen thôi. Trong hạt, chẳng một cô gái nào thật sự mến thích Scarlett, ngoại trừ cô bé đầu óc rỗng tuếch Cathleen, nhưng điều đó cũng không có gì bảo đảm.
Đối với người bàng quan thì sự chào đón quá nồng nhiệt đó có thể khiến họ nghĩ rằng hai nhà Tarleton và O'Hara đã chẳng có dịp gặp nhau nhiều năm, nhưng thật ra thì họ chỉ mới có xa cách nhau hai hôm. Nhưng người trong họ Tarleton đều quen tánh niềm nở và rất mến thích các bạn láng giềng, nhứt là các cô O'Hara.
Điều đó có nghĩa là họ chỉ thích Suellen và Carreen thôi. Trong hạt, chẳng một cô gái nào thật sự mến thích Scarlett, ngoại trừ cô bé đầu óc rỗng tuếch Cathleen, nhưng điều đó cũng không có gì bảo đảm.
Vào những dịp hè, trung bình mỗi tuần đều có một dã yến và một cuộc dạ vũ được tổ chức trong hạt, nhưng đối với các cô Tarleton tóc đỏ, bẩm tính thích vui chơi, thì cứ mỗi dã yến và mỗi cuộc dạ vũ đều vô cùng thích thú giống như họ chỉ mới được dự lần đầu.
Cả bốn cô gái đều mủm mỉm, xinh xắn, ngồi chật nứt trong xe đến nỗi các chiếc váy phồng và những lằn ren đè bẹp lên nhau, và mấy cây dù cứ xô lấn nhau bên trên những chiếc nón rơm rộng vành kiểu Ý đại lợi gắn đầy hoa hồng trong khi các quai nón bằng nhung đen bay phất phới.
Dưới bốn chiếc nón đó là đủ loại màu tóc đỏ. Hetty thì tóc đỏ tươi, Camilla màu dâu tây chín, Randa màu đồng đỏ còn cô bé Betsy thì đúng là màu cà rốt.
Ông Gerald dừng cương bên hông xe,
khen nịnh:
− Tất cả đều quá đẹp, thưa
bà. Nhưng muốn hơn được mẹ thì các cô hãy còn cách
quá xa.
Bà Tarleton đảo tròn đôi mắt
và cắn môi làm ra điều e thẹn khôi hài.
Mấy cô gái đồng phụ họa:
Mấy cô gái đồng phụ họa:
− Mẹ, mẹ không được đảo mắt
nghe! Tụi con sẽ mét bố cho coi! Và thưa bác O'Hara, chúng
cháu phải thú thật rằng chẳng bao giờ mẹ để cho tụi
cháu có một cơ hội tốt nào cả khi có mặt một người
hào hoa phong nhã như bác.
Cũng như mọi người, Scarlett
không khỏi bật cười trước những lời đùa hóm hỉnh
đó, nhưng bao giờ cũng vậy, nàng nhận thấy cái lối ăn
nói quá tự do của mấy con nhỏ Tarleton với mẹ là
chướng tai.
Chúng cứ tưởng như mẹ cũng cùng trang lứa. Đối với Scarlett chỉ nội nghĩ tới có thể nói như thế với mẹ cũng gần như mắc tội phạm Thánh. Thế nhưng... thế nhưng... có một cái gì gần gũi, ấm áp giữa mấy con nhỏ Tarleton và mẹ chúng, mặc dầu hay trêu chọc mẹ, chúng vẫn hết sức kính trọng bà.
Không được, Scarlett thành tâm tự nhủ một cách vội vàng, không phải vì vậy mà nàng thích có một người mẹ như bà Tarleton hơn là bà Ellen nhưng dầu sao kể cũng ngộ nghĩnh khi được đùa giỡn với mẹ.
Nàng nhận thấy ý nghĩ đó đã đủ bất kính đối với bà Ellen và cảm thấy xấu hổ. Nàng cũng biết là loại ý nghĩ đó chẳng bao giờ quấy rầy bốn khối óc dưới những mái tóc chói chang đang ngồi trên xe kia. Và, cũng như bao nhiêu lần khác, nàng cảm thấy ngượng ngùng bực dọc vì nhận ra mình không giống các bạn láng giềng.
Chúng cứ tưởng như mẹ cũng cùng trang lứa. Đối với Scarlett chỉ nội nghĩ tới có thể nói như thế với mẹ cũng gần như mắc tội phạm Thánh. Thế nhưng... thế nhưng... có một cái gì gần gũi, ấm áp giữa mấy con nhỏ Tarleton và mẹ chúng, mặc dầu hay trêu chọc mẹ, chúng vẫn hết sức kính trọng bà.
Không được, Scarlett thành tâm tự nhủ một cách vội vàng, không phải vì vậy mà nàng thích có một người mẹ như bà Tarleton hơn là bà Ellen nhưng dầu sao kể cũng ngộ nghĩnh khi được đùa giỡn với mẹ.
Nàng nhận thấy ý nghĩ đó đã đủ bất kính đối với bà Ellen và cảm thấy xấu hổ. Nàng cũng biết là loại ý nghĩ đó chẳng bao giờ quấy rầy bốn khối óc dưới những mái tóc chói chang đang ngồi trên xe kia. Và, cũng như bao nhiêu lần khác, nàng cảm thấy ngượng ngùng bực dọc vì nhận ra mình không giống các bạn láng giềng.
Trong bộ óc không có thói quen
phân tách, một cái gì thoáng hiện mà nàng chỉ nhận ra
một cách lờ mờ rằng, sở dĩ các con nhỏ Tarleton có
những thái độ đó là vì chúng cũng bất kham như những
con ngựa con, hoang dại như thỏ rừng.
Ở bọn họ, một trong những di truyền tính là giản dị, vô tư. Cả cha và mẹ họ đều cùng là dân xứ Georgia - Bắc Georgia - chỉ cách xa những tổ phụ khai hoang có một thế hệ .
Họ tự tin và tin tưởng ở những vật chung quanh. Theo bản năng, họ tự nhiên biết là họ phải làm gì - cũng như người trong họ Wilkes, mặc dầu chiều hướng dị biệt thật rõ ràng.
Với họ không hề có chuyện xáo trộn thường xuyên ở nội tâm như trường hợp Scarlett, trong huyết quản có cung cách quí phái của miền duyên hải trộn lẫn với đầu óc thực tế và giòng máu yêu đất của một nông dân Ái nhĩ lan.
Scarlett muốn tôn sùng yêu kính mẹ như một thần tượng, muốn làm rối tóc và muốn trêu nghịch mẹ.
Nàng tự biết mình có thể vừa là thế nầy vừa là thế khác. Đó là một điều trái ngược đã làm cho nàng ước ao có một vẻ nhu mì, một cô gái quí phái có giáo dục với con trai, nếu có thể được thì cũng là một thiếu nữ bất cần đời không tiếc gì một vài cái hôn.
Ở bọn họ, một trong những di truyền tính là giản dị, vô tư. Cả cha và mẹ họ đều cùng là dân xứ Georgia - Bắc Georgia - chỉ cách xa những tổ phụ khai hoang có một thế hệ .
Họ tự tin và tin tưởng ở những vật chung quanh. Theo bản năng, họ tự nhiên biết là họ phải làm gì - cũng như người trong họ Wilkes, mặc dầu chiều hướng dị biệt thật rõ ràng.
Với họ không hề có chuyện xáo trộn thường xuyên ở nội tâm như trường hợp Scarlett, trong huyết quản có cung cách quí phái của miền duyên hải trộn lẫn với đầu óc thực tế và giòng máu yêu đất của một nông dân Ái nhĩ lan.
Scarlett muốn tôn sùng yêu kính mẹ như một thần tượng, muốn làm rối tóc và muốn trêu nghịch mẹ.
Nàng tự biết mình có thể vừa là thế nầy vừa là thế khác. Đó là một điều trái ngược đã làm cho nàng ước ao có một vẻ nhu mì, một cô gái quí phái có giáo dục với con trai, nếu có thể được thì cũng là một thiếu nữ bất cần đời không tiếc gì một vài cái hôn.
Bà Tarleton hỏi:
− Sáng nay bà Ellen đi đâu?
− Bà ấy ở nhà soát lại sổ
sách kế toán với tên quản gia, chúng tôi vừa sa thải
hắn. Ông nhà và mấy con trai đâu?
− Ồ, họ đi Twelve Oaks lâu rồi,
họ muốn nếm thử món rhum pha sữa, chanh, đường xem có
mạnh không. Tôi cam đoan là họ nếm món rượu ấy từ
giờ đến sáng mai! Tôi sẽ nhờ ông Wilkes giữ họ qua
đêm, dầu họ có thể bò về ngủ trong chuồng ngựa. Năm
người đàn ông say rượu thì quá nhiều... Ba người thì
còn được, chớ...
Ông Gerald vội vàng ngắt lời chuyển
sang đề tài khác. Ông cảm thấy mấy cô con gái ông đang
cười thầm sau lưng ông vì chúng còn nhớ tới tình trạng
khi ông trở về nhà sau buổi dã yến mùa thu năm ngoái.
− Sao bữa nay bà không đi ngựa?
Chắc chắn là bà trông không có vẻ gì là bà nữa khi
không có con Nellie ở cạnh bà. Bà trông giống như con
stentor..
Bà Tarleton la lên, nhái giọng Ái
nhĩ lan của ông Gerald:
− Stentor, ông mới dốt làm sao!
Chắc ông muốn nói centaur là quái vật nửa người nửa
ngựa chớ còn stentor là một người có giọng nói như
đồng mà.
Dầu nói sai, Gerald vẫn thản
nhiên :
− Stentor hay centaur gì cũng được.
Chính bà cũng là người giọng đồng kia mà bà Tarleton,
lúc bà hét đám chó săn.
Hetty nói :
− Đó, má thấy chưa. Con đã
nói là má la hét giống như một tên da đỏ Comanche mỗi
lần má gặp một con chồn.
Bà Tarleton quay lại:
− Như đâu có lớn như mầy kêu
thét lúc bị Mammy rửa tai. Ý là mầy đã 16 tuổi rồi
đó! À, tại sao tôi không cỡi ngựa sáng nay hả, con
Nellie mới vừa đẻ hồi sáng sớm.
− Nó đẻ rồi à?
Ông Gerald kêu lên với một vẻ thích
thú thật sự. Tánh ham mê ngựa của người Ái nhĩ lan
nơi ông hiện rõ trong ánh mắt.
Và Scarlett một lần nữa cảm thấy xúc động khi so sánh mẹ nàng với bà Tarleton. Đối với bà Ellen, ngựa cái hay bò cái không bao giờ đẻ. Cùng lắm là gà mái sanh ra trứng.
Bà Ellen làm như không bao giờ biết tới các chuyện ấy, còn bà Tarleton thì cứ sao nói vậy.
Và Scarlett một lần nữa cảm thấy xúc động khi so sánh mẹ nàng với bà Tarleton. Đối với bà Ellen, ngựa cái hay bò cái không bao giờ đẻ. Cùng lắm là gà mái sanh ra trứng.
Bà Ellen làm như không bao giờ biết tới các chuyện ấy, còn bà Tarleton thì cứ sao nói vậy.
− Một con ngựa cái con phải
không?
− Không, một con ngựa giống
chân dài chừng hai thước. Ông phải tới coi nó, ông
O'Hara. Quả là một con ngựa của họ Tarleton. Lông nó đỏ
như mấy lọn tóc của con Hetty.
− Và trông giống Hetty lắm .
Camilla nối lời mẹ, vừa nói
xong liền bị biến mất dưới đống váy, quần và nón,
miệng la hét ầm ĩ, vì Hetty, cô gái có mặt thật dài,
bắt đầu ngắt véo cô.
Bà Tarleton nói:
− Mấy con ngựa cái con của tôi
sáng nay coi bộ hăng lắm. Chúng nó tía lia khi nghe tin
Ashley và con em họ nó ở Atlanta. Tên nó là gì hả?
Melanie, phải không? Cầu trời ban phước cho con nhỏ đó.
Thật là một đứa nhỏ dịu dàng, nhưng tôi thì chẳng nhớ tên mà cũng chẳng nhớ mặt nó. Con đầu bếp của tôi là vợ của thằng bồi coi hầm rượu nhà Wilkes, hắn ở bên nhà tôi đêm qua và cho vợ hắn biết chuyện lễ đính hôn tối nay, hồi sáng con bếp mới cho tôi hay.
Mấy đứa con gái của tôi đứng ngồi không yên, tôi chẳng hiểu tại sao. Từ mấy năm rồi ai cũng biết Ashley sẽ cưới con nhỏ đó, nếu cậu ta không cưới một trong các cô em họ Burr ở Macon. Cũng như Honey Wilkes sẽ lấy Charles, em của Melanie.
Ông O'Hara, ông cho tôi biết coi có ai không cho phép họ Wilkes lấy người ngoài họ không? Bởi vì nếu...
Thật là một đứa nhỏ dịu dàng, nhưng tôi thì chẳng nhớ tên mà cũng chẳng nhớ mặt nó. Con đầu bếp của tôi là vợ của thằng bồi coi hầm rượu nhà Wilkes, hắn ở bên nhà tôi đêm qua và cho vợ hắn biết chuyện lễ đính hôn tối nay, hồi sáng con bếp mới cho tôi hay.
Mấy đứa con gái của tôi đứng ngồi không yên, tôi chẳng hiểu tại sao. Từ mấy năm rồi ai cũng biết Ashley sẽ cưới con nhỏ đó, nếu cậu ta không cưới một trong các cô em họ Burr ở Macon. Cũng như Honey Wilkes sẽ lấy Charles, em của Melanie.
Ông O'Hara, ông cho tôi biết coi có ai không cho phép họ Wilkes lấy người ngoài họ không? Bởi vì nếu...
Scarlett không thể nghe được
phần còn lại vì bị tiếng cười lấp mất. Trong giây
lát, mặt trời như bị che khuất bởi một đám mây lạnh
buốt khiến cho vạn vật chìm trong bóng râm, các màu sắc
đều biến mất.
Màu xanh tươi của lá cây như bịnh hoạn, cây dương đào trở nên trắng nhợt và cây táo dại trỗ bỗng tàn tạ, tiêu điều.
Scarlett bấu các ngón tay vào nệm xe và trong một lúc, chiếc dù nơi tay nàng run rẩy. Hay tin Ashley đính hôn là một chuyện, còn nghe người ta bàn tán về chuyện đó mà vẫn giữ vẻ hờ hững lại là một chuyện khác.
Nhưng rồi sức phấn đấu của nàng trở lại thật mạnh và mặt trời lố dạng, cảnh vật trở lại tưng bừng như lúc nãy. Nàng biết Ashley yêu nàng. Thật sự như vậy. Và nàng mỉm cười tưởng tượng hình ảnh nhà Tarleton ngạc nhiên khi chẳng có lễ đính hôn nào được loan báo tối nay... và sẽ ngạc nhiên biết bao nếu một vụ đào hôn xảy ra.
Rồi bà sẽ kể cho hàng xóm nghe rằng Scarlett quả là một con ranh mãnh, vì nàng vẫn ngồi lặng thinh nghe bà nói chuyện Melanie, trong khi nàng và Ashley đã... Nàng cười lúm chiếc đồng tiền với ý nghĩ đó, và Hetty, nãy giờ chăm chú quan sát hiệu quả những lời nói của mẹ cô, ngồi thụp xuống với bộ mặt nhăn nhó vì chẳng hiểu ra sao cả .
Màu xanh tươi của lá cây như bịnh hoạn, cây dương đào trở nên trắng nhợt và cây táo dại trỗ bỗng tàn tạ, tiêu điều.
Scarlett bấu các ngón tay vào nệm xe và trong một lúc, chiếc dù nơi tay nàng run rẩy. Hay tin Ashley đính hôn là một chuyện, còn nghe người ta bàn tán về chuyện đó mà vẫn giữ vẻ hờ hững lại là một chuyện khác.
Nhưng rồi sức phấn đấu của nàng trở lại thật mạnh và mặt trời lố dạng, cảnh vật trở lại tưng bừng như lúc nãy. Nàng biết Ashley yêu nàng. Thật sự như vậy. Và nàng mỉm cười tưởng tượng hình ảnh nhà Tarleton ngạc nhiên khi chẳng có lễ đính hôn nào được loan báo tối nay... và sẽ ngạc nhiên biết bao nếu một vụ đào hôn xảy ra.
Rồi bà sẽ kể cho hàng xóm nghe rằng Scarlett quả là một con ranh mãnh, vì nàng vẫn ngồi lặng thinh nghe bà nói chuyện Melanie, trong khi nàng và Ashley đã... Nàng cười lúm chiếc đồng tiền với ý nghĩ đó, và Hetty, nãy giờ chăm chú quan sát hiệu quả những lời nói của mẹ cô, ngồi thụp xuống với bộ mặt nhăn nhó vì chẳng hiểu ra sao cả .
Bà Tarleton trịnh trọng:
− Ông có nói gì cũng vậy thôi,
ông O'Hara! Theo tôi thì lấy nhau trong họ hàng là bậy.
Ashley cưới con họ Hamilton cũng đã không phải rồi, còn
Honey sắp lấy thằng Charles Hamilton xanh mét kia thì...
− Honey chẳng bao giờ kiếm được
ông nào nếu cô ta không chịu lấy Charlie.
Randa nói một cách tàn nhẫn và
tự tin rồi tiếp :
− Cô ta chẳng bao giờ có một
tình nhân nào ngoài Charlie. Và hắn chẳng bao giờ ngó
ngàng tới cô ta, mặc dù họ đã đính hôn với nhau rồi.
Scarlett, chị còn nhớ anh ta cứ bám sát chị hồi lễ
Giáng sinh trước?
Bà Tarleton quay lại:
− Đừng hàm hồ, họ hàng không
thể lấy nhau, dù là họ hàng xa đi nữa. Nó làm yếu
dòng dõi, không thể giống như loài ngựa. Người ta có
thể để một con ngựa cái nhảy với một con ngựa anh
hoặc một con ngựa con nhảy với một con ngựa cha và sẽ
có giống tốt nếu mình biết rõ chúng thuộc về nòi gì.
Nhưng không thể làm như vậy được với loài người. Có lẽ sẽ coi tốt mã lắm nhưng không bền. Người ta...
Nhưng không thể làm như vậy được với loài người. Có lẽ sẽ coi tốt mã lắm nhưng không bền. Người ta...
− Đây, thưa bà. Tôi không đồng
ý với bà về vấn đề nầy. Bà có thể kể cho tôi nghe
tên một người nào hơn họ Wilkes không? Và họ đã lấy
nhau như vậy từ đời nầy sang đời khác.
− Nhưng bây giờ đúng là lúc
họ phải dẹp chuyện đó lại, vì nó đã bắt đầu có
triệu chứng xấu rồi.
Ồ, Ashley cũng không đến nỗi gì, nó quả là thằng đẹp trai dầu rằng nó... Nhưng hãy xem mấy đứa con gái tái mét của họ Wilkes!
Thật tội nghiệp! Đẹp thật, dĩ nhiên, nhưng quá ốm yếu, nhợt nhạt.
Cứ nhìn con nhỏ Melanie thì rõ, mỏng như một cái lá chắn và ốm tới nỗi gió thổi cũng bay chẳng có vẻ gì là hăng hái. Chẳng có một khái niệm nào trong đầu.
"Phải, mẹ", "Không phải, thưa mẹ", nó chỉ biết nói có vậy thôi.
Ông rõ tôi muốn nói gì chớ? Gia đình đó cần phải có một dòng máu mới mẻ, một dòng máu hoàn toàn tráng kiện như mấy con nhỏ tóc đỏ nhà tôi hay cháu Scarlett.
Nào, đừng hiểu lầm. Họ Wilkes là những người thanh nhã nhất trong cái lối của họ, ông biết là tôi rất mến thích họ, nhưng phải thẳng thắn mà nói! Có phải họ đã được giáo dục quá mức và cũng do tự nhiên mà ra hay không?
Họ có thể xuất sắc trên đường khô, trên đường bằng phẳng, nhưng ông nghe kỹ tôi đây. Tôi không tin tưởng rằng họ chưa học được sức chịu đựng, và hễ nguy hiểm xảy ra, tôi tin rằng họ không thể ứng phó được.
Họ chỉ là giống được dùng trong nhà vào mùa khô ráo chớ không phải như một con ngựa tốt có thể chạy được với bất cứ thời tiết nào. Những vụ họ hàng cưới nhau của họ đã làm họ khác biệt với những người chung quanh.
Lúc nào cũng loay hoay với cây dương cầm hoặc vùi đầu vào sách vở! Tôi quả quyết rằng Ashley thích đọc sách hơn là đi săn. Tôi thành thật tin tưởng như vậy, ông O'Hara. Ông hãy nhìn bộ xương của họ, quá mảnh mai. Họ cần có những giống đực và những giống cái thật mạnh khỏe.
Ồ, Ashley cũng không đến nỗi gì, nó quả là thằng đẹp trai dầu rằng nó... Nhưng hãy xem mấy đứa con gái tái mét của họ Wilkes!
Thật tội nghiệp! Đẹp thật, dĩ nhiên, nhưng quá ốm yếu, nhợt nhạt.
Cứ nhìn con nhỏ Melanie thì rõ, mỏng như một cái lá chắn và ốm tới nỗi gió thổi cũng bay chẳng có vẻ gì là hăng hái. Chẳng có một khái niệm nào trong đầu.
"Phải, mẹ", "Không phải, thưa mẹ", nó chỉ biết nói có vậy thôi.
Ông rõ tôi muốn nói gì chớ? Gia đình đó cần phải có một dòng máu mới mẻ, một dòng máu hoàn toàn tráng kiện như mấy con nhỏ tóc đỏ nhà tôi hay cháu Scarlett.
Nào, đừng hiểu lầm. Họ Wilkes là những người thanh nhã nhất trong cái lối của họ, ông biết là tôi rất mến thích họ, nhưng phải thẳng thắn mà nói! Có phải họ đã được giáo dục quá mức và cũng do tự nhiên mà ra hay không?
Họ có thể xuất sắc trên đường khô, trên đường bằng phẳng, nhưng ông nghe kỹ tôi đây. Tôi không tin tưởng rằng họ chưa học được sức chịu đựng, và hễ nguy hiểm xảy ra, tôi tin rằng họ không thể ứng phó được.
Họ chỉ là giống được dùng trong nhà vào mùa khô ráo chớ không phải như một con ngựa tốt có thể chạy được với bất cứ thời tiết nào. Những vụ họ hàng cưới nhau của họ đã làm họ khác biệt với những người chung quanh.
Lúc nào cũng loay hoay với cây dương cầm hoặc vùi đầu vào sách vở! Tôi quả quyết rằng Ashley thích đọc sách hơn là đi săn. Tôi thành thật tin tưởng như vậy, ông O'Hara. Ông hãy nhìn bộ xương của họ, quá mảnh mai. Họ cần có những giống đực và những giống cái thật mạnh khỏe.
− Á! À! Hừm! Ông Gerald bỗng thấy
như phạm tội khi nhận thấy câu chuyện thật là thích
thú và hợp ý ông nhưng đối với bà Ellen thì hoàn ngược
lại. Thật vậy, ông biết bà Ellen sẽ mãi mãi buồn phiền
nếu biết được con gái bà đã ngồi nghe một câu chuyện
trắng trợn đến thế. Nhưng bà Tarleton, luôn luôn làm
ngơ trước những cảm nghĩ của kẻ khác khi theo đuổi
đề tài thú vị nhứt của bà. Đó là về nuôi dạy,
người hay ngựa.
− Tôi biết rõ những gì tôi
nói ra vì tôi có một vài người bà con lấy lẫn nhau.
Tôi cho ông biết là con cái của họ đều mắt lồi như
mắt ếch, thật thảm hại. Và khi gia đình tôi muốn tôi
kết hôn với một người bà con xa, tôi nhảy dựng lên
như một con ngựa con.
Tôi đã nói: "Không đâu, mẹ. Con không chịu như vậy đâu. Mấy đứa con của con sẽ bị chai chân và thở dốc như ngựa". Và mẹ tôi đã ngất xỉu khi nghe tôi nói về mấy cái vụ chai chân, nhưng tôi vẫn cương quyết giữ ý định và bà ngoại tôi cũng ủng hộ tôi. Bà cũng biết một ít về vấn đề nuôi ngựa ông thấy, và bà nói tôi có lý. Sau đó bà giúp tôi bỏ trốn với ông Tarleton.
Ông hãy nhìn mấy đứa con tôi, to lớn và mạnh khỏe không có một chứng bịnh nào cũng như không có đứa nào lùn, mặc dầu thằng Boyd chỉ cao khoảng một thước bảy. Còn bọn Wilkes...
Tôi đã nói: "Không đâu, mẹ. Con không chịu như vậy đâu. Mấy đứa con của con sẽ bị chai chân và thở dốc như ngựa". Và mẹ tôi đã ngất xỉu khi nghe tôi nói về mấy cái vụ chai chân, nhưng tôi vẫn cương quyết giữ ý định và bà ngoại tôi cũng ủng hộ tôi. Bà cũng biết một ít về vấn đề nuôi ngựa ông thấy, và bà nói tôi có lý. Sau đó bà giúp tôi bỏ trốn với ông Tarleton.
Ông hãy nhìn mấy đứa con tôi, to lớn và mạnh khỏe không có một chứng bịnh nào cũng như không có đứa nào lùn, mặc dầu thằng Boyd chỉ cao khoảng một thước bảy. Còn bọn Wilkes...
− Thôi, mình sang chuyện khác
đi!
Ông Gerald hấp tấp ngắt lời, vì
ông chú ý tới cặp mắt ngơ ngác của Carreen và sự thèm
thuồng tò mò trên mặt Suellen. Ông sợ chúng sẽ hỏi
bà Ellen nhiều câu rắc rối khiến bà biết được ông là
một người giám hộ chẳng ra gì.
Về phần Scarlett, ông rất sung sướng khi thấy nàng, hình như nàng đang nghĩ ngợi về chuyện đâu đâu, đúng tư cách của một thiếu nữ cao quí.
Về phần Scarlett, ông rất sung sướng khi thấy nàng, hình như nàng đang nghĩ ngợi về chuyện đâu đâu, đúng tư cách của một thiếu nữ cao quí.
Hetty giúp ông thoát khỏi cảnh
lúng túng, cô sốt ruột kêu lên với bà Tarleton :
− Trời ơi, mẹ để tụi con đi
chớ. Mặt trời luộc chín con rồi nè. Cổ con phồng da
rồi đây.
Ông Gerald nói :
− Một phút nữa thôi, trước
khi bà tiếp tục đi. Bà quyết định ra sao về chuyện
bán lại ngựa cho chúng tôi dùng cho quân đội? Chiến
tranh có thể bùng nổ nay mai, và bọn trẻ muốn mọi việc
đâu vào đó.
Đó là đạo quân của hạt Clayton và chúng ta cần có ngựa cho họ. Nhưng bà là người bướng bỉnh, chắc bà sẽ không chịu bán mấy con thú ưu tú của bà.
Đó là đạo quân của hạt Clayton và chúng ta cần có ngựa cho họ. Nhưng bà là người bướng bỉnh, chắc bà sẽ không chịu bán mấy con thú ưu tú của bà.
− Có lẽ chiến tranh không xảy
ra đâu.
Bà Tarleton trì hoãn, bà đã hoàn
toàn quên hết tục lệ cưới hỏi của dòng họ Wilkes.
− Tại sao vậy, thưa bà, bà
không thể nào ...
Hetty lại ngắt lời :
− Mẹ, mẹ và ông O'Hara có thể
bàn về chuyện ngựa ở Twelve Oaks tốt hơn ở đây.
Ông Gerald nói:
− Đúng vậy, và tôi không giữ
các cô quá một phút nữa đâu. Chúng ta sẽ đến Twelve
Oaks trong chút xíu nữa, và tất cả mọi người, già hay
trẻ, đều muốn biết vấn đề ngựa ngã ngũ như thế
nào. A, nhưng thật là đau lòng cho tôi nếu một bà mẹ
cao quí đẹp đẽ như mẹ các cô lại quá keo kiệt về
mấy con thú. Nào, lòng ái quốc của bà đâu, bà Tarleton?
Có phải Liên bang miền Nam chẳng có nghĩa lý gì với bà
không, bà Tarleton?
Con bé Besty la lên:
− Má, Randa ngồi trên áo con,
làm nhăn hết rồi!
− Thì hất con Randa ra và câm
miệng lại. Nào, bây giờ hãy nghe tôi, ông O'Hara! - Bà
trả đũa, mắt bắt đầu long lên
- Ông đừng ném mấy tiếng Liên bang miền Nam vào mặt tôi. Những tiếng đó có rất nhiều ý nghĩa đối với tôi cũng như với ông. Phần tôi, có tới bốn đứa con trong quân đội, còn ông, chẳng có gì hết!
Nhưng đám con tôi, chúng có thể tự lo lấy chúng, còn mấy con ngựa cưng của tôi thì không. Tôi sẽ rất sung sướng được giao ngựa vô điều kiện nếu tôi biết rõ chúng sẽ được cởi bởi những người tôi quen, những người đã quen với ngựa thuần chủng. Không, tôi sẽ không do dự một phút nào .
Nhưng để cho những tên rừng rú hoặc bọn trộm cắp cỡi những con tuấn mã của tôi, những kẻ chỉ quen cỡi lừa ! Không, thưa ông, tôi sẽ không ngủ được khi nghĩ rằng chúng sẽ chạy với vết cứa của bộ yên cương và không được săn sóc kỹ càng .
Ông có nghĩ rằng tôi chịu để cho những tên ngốc nghếch cỡi những con ngựa mõm thật đẹp của tôi, và rồi nhìn miệng chúng nát bét ra và bị đánh đập tới khi mất hết trí khôn không? Đây, tôi đã rợn người rồi nè, ngay khi nghĩ về những chuyện đó. Không, ông O'Hara, ông đã có lòng tốt nghĩ về mấy con ngựa của tôi, nhưng tốt hơn ông nên đi Atlanta mua mấy con ngựa già cho mấy gã thô kệch của ông đi. Họ chẳng bao giờ thấy được sự khác biệt nào hết!
- Ông đừng ném mấy tiếng Liên bang miền Nam vào mặt tôi. Những tiếng đó có rất nhiều ý nghĩa đối với tôi cũng như với ông. Phần tôi, có tới bốn đứa con trong quân đội, còn ông, chẳng có gì hết!
Nhưng đám con tôi, chúng có thể tự lo lấy chúng, còn mấy con ngựa cưng của tôi thì không. Tôi sẽ rất sung sướng được giao ngựa vô điều kiện nếu tôi biết rõ chúng sẽ được cởi bởi những người tôi quen, những người đã quen với ngựa thuần chủng. Không, tôi sẽ không do dự một phút nào .
Nhưng để cho những tên rừng rú hoặc bọn trộm cắp cỡi những con tuấn mã của tôi, những kẻ chỉ quen cỡi lừa ! Không, thưa ông, tôi sẽ không ngủ được khi nghĩ rằng chúng sẽ chạy với vết cứa của bộ yên cương và không được săn sóc kỹ càng .
Ông có nghĩ rằng tôi chịu để cho những tên ngốc nghếch cỡi những con ngựa mõm thật đẹp của tôi, và rồi nhìn miệng chúng nát bét ra và bị đánh đập tới khi mất hết trí khôn không? Đây, tôi đã rợn người rồi nè, ngay khi nghĩ về những chuyện đó. Không, ông O'Hara, ông đã có lòng tốt nghĩ về mấy con ngựa của tôi, nhưng tốt hơn ông nên đi Atlanta mua mấy con ngựa già cho mấy gã thô kệch của ông đi. Họ chẳng bao giờ thấy được sự khác biệt nào hết!
Camilla hỏi, cũng sốt ruột như
mấy chị em:
− Mẹ, mình chưa đi sao? Mẹ biết
là cuối cùng rồi má cũng phải nhường lại mấy con thú
cưng của mẹ. Khi ba và tụi con trai cùng hô hào rằng Liên
bang miền Nam cần đến chúng, chừng đó, má sẽ khóc nức
nở nhưng cũng đành để cho chúng ra đi.
Bà Tarleton nhăn mặt và giựt
cương:
− Tao sẽ không nhường con nào
hết.
Bà vừa nói vừa phớt nhẹ ngọn
roi lên mình ngựa. Cổ xe vọt tới.
− Thật là một người đàn bà
tuyệt vời.
Gerald vừa nói vừa đội nón lên
và cho ngựa lui về bên cạnh cổ xe các con ông.
− Đi thôi, Toby. Bọn nầy sẽ
làm hao mòn ý chí của bà ta và sẽ có ngựa. Dĩ nhiên là
bà ta đúng. Nếu một người đàn ông không phải là
người quí phái, kẻ ấy chẳng dính dáng gì đến chuyện
ngựa. Hắn phải ở trong đám bộ binh. Nhưng còn nhiều
phiền phức, con của chủ đồn điền trong hạt không đủ
số để thành lập trọn một đạo quân. Con nói gì đó,
Scarlett?
− Ba, ba nên cỡi ngựa đằng
sau hay phía trước chúng con. Ba làm tung bụi khiến chúng
con nghẹt thở cả.
Scarlett nói, vì nàng cảm thấy
không thể kéo dài cuộc đàm luận lâu hơn nữa . Điều
nầy làm cho nàng xao lảng ý tưởng, trong khi nàng muốn
sắp xếp vừa ý tưởng vừa mặt mày của nàng cho có vẻ
quyến rũ trước khi đến Twelve Oaks.
Ông Gerald thúc ngựa và giữa một
vầng mây bụi đỏ ngòm, ông theo sau xe của họ Tarleton
để tiếp tục đàm luận về chuyện ngự.
(Đọc chương 6 tại đây)
(Đọc chương 6 tại đây)
Post a Comment