Saturday, September 24, 2011

SỰ DŨNG CẢM VÀ LÒNG YÊU NƯỚC CỦA NHÂN DÂN MỸ

SỰ DŨNG CẢM VÀ LÒNG YÊU NƯỚC CỦA NHÂN DÂN MỸ

  
        NEWYORK

        - Khi vụ khủng bố kinh hoàng, ngày 11/9/2001 diễn ra trên đất Mỹ, Hearther Penney là một trong những nữ phi công đầu tiên, được vội vã điều lên trời để tiêu diệt những chiếc máy bay đã bị không tặc khống chế.  Vấn đề là máy bay của Penney không có vũ khí để hoàn thành nhiệm vụ, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đâm thẳng vào mục tiêu
 
       Chuyến bay một đi không trở lại.
 
       Penney là một trong hai phi công duy nhất, đã được lệnh ngăn chặn chiếc máy bay.  Nhưng điều đặc biệt, nằm ở chỗ, cô cất cánh, khi chiếc F-16 hoàn toàn không có đạn thật, hay tên lửa, hoặc bất cứ thứ gì, có thể bắn hạ chiếc máy bay bị cướp.  " Chúng tôi không thể bắn hạ chiếc máy bay.  Chúng tôi sẽ đâm vào nó "   " Việc này, cũng có nghĩa là, tôi sẽ trở thành một nữ phi công cảm tử " . 
     
       Một nhân chứng tình cờ của lịch sử .
   
       Sasseville " Lucky, cô đi với tôi " - Chỉ huy phi đội, Marc. Sasseville liền cất lời :
     " Tôi sẽ đâm vào khoang lái " .  Penney trả lời không chần chừ :  " Tôi sẽ đâm vào phần đuôi " . Đó là một kế hoạch của hai người, đồng thời giống như một " thoả thuận chết chung ". Penney thì thầm một lời cầu nguyện của các phi công chiến đấu - Thượng đế, xin đừng cản bước con - và theo Sasseville lao vút lên trời xanh.
   
       Cả hai bay về hướng Ngũ Giác Đài, với tốc độ lớn, ở độ cao thấp, vừa bay vừa nhìn ngó, để tìm các máy bay khả nghi.   Sasseville đã bình tĩnh hơn, và bắt đầu bàn kỹ, về việc hai người sẽ lao vào đâu, để tiêu diệt chiếc máy bay bị cướp.  " Chúng tôi không được huấn luyện để bắn hạ máy bay dân dụng "  - Sasseville nhớ lại - " Nếu tôi hạ được động cơ, máy bay vẫn có thể tiếp tục lướt trên không như tàu lượn và vẫn có thể, đâm vào mục tiêu.  Vì thế tôi đã nghĩ tới việc đâm vào khoang lái, hoặc cánh "
   
       Sasseville nói rằng, đã tính tới việc, sẽ giật cần thoát hiểm, ngay trước khi va chạm với máy bay khả nghi . Penney thì lo lắng về việc, cô sẽ đâm trượt mục tiêu, nếu sử dụng lựa chọn thoát hiểm.  " Nếu cô thoát ra ngoài, và chiếc máy bay của cô, hụt mục tiêu cần đâm vào, cảm giác thất bại sẽ còn kinh khủng hơn nhiều, những suy nghĩ về cái chết " .- Cô tâm sự.
   
       Nhưng Penney đã không phải chết.  Cô cũng không phải đâm vào chuyến bay số 93 vốn chở đầy trẻ em, doanh nhân và các cô gái xinh đẹp.  Họ đã tự làm điều đó.  Vài giờ sau khi cất cánh, Penney và Sasseville mới biết rằng chuyến bay số 93 đã đâm xuống Pennsyvania, sau khi các hành khách trên chuyến bay, có chung một quyết định, giống họ : Làm mọi thứ, để ngăn không cho bọn khủng bố thành công.
  
        " Những anh hùng chính là hành khách trên chuyến bay số 93, các cá nhân đã sẵn lòng hy sinh bản thân " - Penney bùi ngùi nói - " Tôi chỉ đóng vai trò một nhân chứng vô tình chứng kiến lịch sử " .

                                                                                             ( Theo Tuần Báo Mới )

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger