Saturday, May 12, 2012

CÂY-LÁ-GIÓ

CÂY-LÁ-GIÓ



       Cây

       Lý do tôi được gọi là cây là bởi vì tôi vẽ cây rất đẹp. Tôi thường sử dụng hình cái cây bên góc phải như là dấu hiệu riêng của mình trên tất cả bức tranh sơn nước của tôi. Tôi đã hẹn hò với 5 cô bạn gái hồi còn học cấp ba. Có một cô bạn gái tôi rất yêu mến nhưng lại không dám theo đuổi nàng. Khuôn mặt nàng không đẹp, cũng không có vẻ quyến rũ nổi bật nào. Nàng chỉ là một cô gái bình thường.

       Tôi thích nàng. Tôi rất thích nàng, thích vẻ ngây thơ, thích tính thật thà của nàng. Thích sự thông minh và cả sự mong manh của nàng. Lý do tôi không theo đuổi nàng, là bởi tôi thấy một người quá bình thường như nàng thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng, sau khi chúng tôi thành đôi thì tất cả những tình cảm tốt đẹp đó sẽ tan biến. Tôi cũng sợ rằng những lời bàn tán của người khác làm nàng đau lòng. Tôi cảm thấy rằng nếu nàng là bạn gái của tôi, cuối cùng rồi sẽ là của tôi và tôi không phải từ bỏ tất cả vì nàng. Lý do cuối cùng nàng đã là bạn thân của tôi suốt ba năm. Nàng đã chứng kiến tôi theo đuổi những cô gái khác và tôi đã làm trái tim nàng tan nát cả ba năm trời.

       Nàng muốn trở thành nữ diễn viên giỏi và tôi là một đạo diễn khắc khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ hai của mình, nàng tình cờ bắt gặp. Nàng khá bối rối, nhưng chỉ mỉm cười và nói "tiếp tục đi" trước khi chạy mất biến.

       Hôm sau tôi thấy hai mắt nàng sưng mọng. Tôi cố ý không nghĩ đến những điều đã làm nàng khóc, chỉ cười với nàng suốt cả ngày. Khi ai cũng đã ra về, nàng ở lại một mình trong lớp và khóc. Nàng không biết tôi ghé lại lớp lấy đồ sau buổi tập dợt đá banh. Tôi đã nhìn nàng khóc cả hơn một giờ.

       Bạn gái thứ tư của tôi không ưa nàng. Đã có lần họ cãi nhau. Tôi biết rằng với tính cách của nàng, nàng không bao giờ khơi mào cuộc cãi vã. Nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái tôi. tôi đã quát nàng và ánh mắt nàng nhìn tôi hôm đó, đã tỏ vẻ kinh ngạc đến hãi hùng. Tôi đã không quan tâm đến cảm xúc của nàng và đã rời khỏi đó với bạn gái của tôi. Hôm sau nàng vẫn đùa giỡn với tôi như không có gì xảy ra. Tôi biết rằng nàng đã rất đau khổ.... nhưng nàng đâu biết rằng trái tim tôi cũng tan nát như nàng.

       Khi tôi chia tay người bạn gái thứ năm, tôi bảo rằng tôi có chuyện muốn nói với nàng. Thật là trùng hợp nàng bảo rằng cũng có chuyện muốn nói với tôi. Tôi kể với nàng mối tình vừa mới chấm dứt của mình và nàng kể với tôi chuyện nàng đang hẹn hò. Tôi biết gã đó. Hắn theo nàng đã khá lâu. Đó là một anh chàng đầy sức sống và thú vị. Chuyện hắn theo đuổi nàng là đề tài tán gẫu trong trường lâu  nay.

       Tôi không thể bày tỏ cho nàng biết trái tim tôi rất đau khổ ngoài việc mỉm cười và chúc mừng nàng. Khi tôi về đến nhà, lòng tôi tan nát đến nỗi tôi không còn chịu đựng nổi. Cứ như một tảng đá đè nặng lên ngực. Tôi không thở được . Muốn hét cũng không xong. Nước mắt tuôn trào và tôi đổ sụp, oà khóc. Đã bao lần tôi thấy nàng khóc vì tôi, một chàng trai hầu như không biết gì đến sự tồn tại của nàng.

        Trong ngày tốt nghiệp, tôi đọc một tin nhắn trong điện thoại. Tin được gửi cách đây 10 ngày khi tôi đổ sụp và oà khóc. Tôi đã chưa đọc nó. Tin nhắn viết, "Lá ra đi vì sự theo đuổi của Gió. Hay bởi Cây không yêu cầu Lá ở lại"

       

        Thời trung học, tôi thích sưu tập những chiếc lá. Vì sao ư? Bởi vì tôi cảm thấy rằng một chiếc lá khi rời cành cây mà lâu nay nó bám vào, nó phải thật can đảm. Suốt ba năm trung học, tôi đã rất thân với một gã bạn trai, không phải quan hệ bồ bịch mà là bạn bè thôi. Nhưng khi "hắn" có người bạn gái đầu tiên, tôi đã trải qua một cảm giác mà tôi chưa bao giờ có "ghen". Sự chua xót của trái tim không thể được mô tả như vị chua của chanh. Mà nó giống như cả 100 trái chanh chua loét. Chua chát đến tận cùng. Họ chỉ cặp với nhau được hai tháng. Khi họ chia tay tôi giấu cảm giác hạnh phúc tột cùng của mình. Nhưng chỉ một tháng sau, hắn lại cặp với cô gái khác. Tôi thích hắn và tôi biết hắn cũng thích tôi. Nhưng sao hắn lại không theo đuổi tôi trước? Bất cứ khi nào hắn có bạn gái mới, lòng tôi tan nát. Theo thời gian, trái tim tôi đau đớn. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng đây chỉ là tình yêu đơn phương. Nếu hắn không thích tôi sao hắn lại đối xử rất tốt với tôi. Điều  đó vượt ra khỏi cái cách, một người bạn thường làm cho một người bạn. Thích một ai đó thật đau tim. Tôi có thể biết sở thích, thói quen của hắn. Nhưng tôi không bao giờ nhận ra được thứ tình cảm hắn dành cho tôi. Hẳn bạn không muốn tôi, một đứa con gái, phải đi mở lời với hắn chứ?

        Mặc dầu thế, tôi vẫn muốn được bên cạnh hắn. Quan tâm hắn, bầu bạn với hắn, yêu thương hắn. Hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ đến và yêu tôi. Tôi chờ tiếng chuông điện thoại hằng đêm, muốn hắn gửi tin nhắn cho tôi. Tôi biết cho dù bận rộn cỡ nào, hắn vẫn luôn dành thời gian cho tôi. Chính vì thế, tôi đã chờ đợi hắn. Trải qua ba năm như thế cực kỳ khó khăn và tôi đã thật sự muốn bỏ cuộc. Đôi khi tôi tự hỏi liệu có nên tiếp tục chờ nữa không. Nỗi đau và tổn thương theo tôi ròng rã suốt ba năm trời.

       Cho đến cuối năm thứ ba, một chàng trai bắt đầu theo đuổi tôi. Anh không ngừng theo đuổi tôi mỗi ngày. Từ việc từ chối thẳng thừng đến lúc tôi cảm thấy sẵn sàng để cho anh chiếm một vị trí nhỏ bé trong trái tim của tôi. chàng như cơn gió dịu dàng và ấm áp, cố thổi chiếc lá ra khỏi cành cây. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng mình không muốn cho ngọn gió này một vị trí nhỏ bé trong tim mình nữa. Tôi biết ngọn gió này sẽ mang chiếc lá đang chìm sâu trong đau khổ này đi thật xa... và đến một vùng đất tốt lành hơn. Rốt cuộc tôi lìa bỏ cây, nhưng cây chỉ mỉm cười và không bảo tôi ở lại. Lá ra đi vì sự theo đuổi của Gió. Hay bởi vì Cây không yêu cầu Lá ở lại.

       Wind

       Tôi thích một cô gái gọi là Lá. Bởi vì nàng quá phụ thuộc vào cây nên tôi phải là một cơn gió mạnh. Một ngọn gió có thể thổi nàng ra xa. Ngày đầu tiên tôi gặp nàng là khi tôi mới chuyển đến trường mới, được hơn một tháng. Tôi trông thấy một cô gái nhỏ nhắn đang xem tôi và một anh chàng lớp cuối của cấp ba đang chơi bóng. Nàng luôn luôn ngồi đó một mình hoặc với bạn của nàng, dõi theo hắn. khi hắn chuyện trò với các cô gái khác, có ánh mắt ghen tỵ trong ánh mắt nàng. Khi hắn nhìn nàng, có ánh cười trong đáy mắt của nàng. Nhìn  ngắm nàng trở thành thói quen của tôi, cũng như nàng thích nhìn hắn vậy.

       Một ngày nàng không xuất hiện. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi không thể giải thích cảm xúc này là gì, ngoài việc đại loại như là không cảm thoải mái. Anh chàng đó cũng không có mặt luôn. Tôi đi tới phòng học của họ và thấy hắn đang la mắng nàng. Nước mắt nàng tuôn trào khi hắn bỏ đi. Hôm sau tôi lại thấy nàng ở chỗ thường ngày, đang dõi theo hắn. Tôi bước qua và mỉm cười với nàng. Và rút ra một mảnh giấy đưa cho nàng. Nàng rất ngạc nhiên, nàng nhìn tôi mỉm cười và nhận lấy mảnh giấy rồi bước đi.

       Trái tim của Lá quá nặng và gió không thể đưa nàng đi xa được.

       Không phải vì trái tim của Lá quá nặng. Mà bởi vì Lá không bao giờ muốn lìa xa cành Cây.

       Tôi trả lời mẫu giấy của nàng như thế và dần dần nàng bắt đầu chuyện trò với tôi và chấp nhận sự hiện diện cũng như những cuộc điện thoại của tôi. Tôi biết người nàng yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có lòng kiên trì một ngày nào đó tôi sẽ khiến nàng thích tôi. Trong vòng bốn tháng, tôi đã có không dưới 20 lần tỏ tình với nàng. Bất cứ lúc nào, nàng cũng lái sang chuyện khác. Nhưng tôi không bao giờ rút lui. Nếu tôi quyết là nàng sẽ là của tôi, tôi sẽ dùng mọi cách để chinh phục được nàng. Tôi cũng không nhớ bao nhiêu lần mình đã tỏ tình với nàng. Dù tôi biết nàng cố lảng tránh nhưng tôi vẫn nuôi một tia hy vọng nhỏ. Hy vọng rằng nàng sẽ đồng ý là bạn gái của tôi. Tôi không nghe bất cứ hồi âm nào của nàng từ điện thoại. Tôi hỏi."Đằng ấy đang làm gì vậy? Đằng ấy không muốn trả lời tôi ư?" Nàng đáp " Mình đồng ý". "Hả?" Tôi không thể tin vào tai mình nữa "Mình đồng ý" nàng đáp lớn. Tôi cúp máy, nhanh chóng thay đồ, gọi taxi và lao đến chỗ của nàng rồi hối hả nhấn chuông. Một lát sau nàng mở cửa. Tôi ôm chặt lấy nàng. Lá ra đi vì sự thay đổi của Gió. Hay bởi vì cây không yêu cầu Lá ở lại.

                                                                     Theo I Love You So

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger