Saturday, December 27, 2014

Quả báo (Hồi 11)



Chịu khấu đầu mới nên việc tốt
Tưởng giấm chua hóa ra bà mai.

 
Như vậy Bán Dạ Sinh và Diễm Phương thành vợ chồng. Ngày cũng như đêm, mùa hè cũng như mùa đông, lúc nào cũng không rời, cả hai đắm đuối trong hoan lạc.
 

Sau khi về với Bán Dạ Sinh, Diễm Phương có kinh nguyệt được một lần rồi thụ thai. Bán Dạ Sinh rất mừng, vì trái với lời thuật sĩ đã dặn, Sinh vẫn có con được.

Ðến tháng thứ tư, thứ năm, thân mình Diễm Phương trở nên thô, thành thử việc giao hoan không còn thoải mái. Diễm Phương khuyên Sinh không nên hoang phí tinh huyết rồi hai người bắt đầu ngủ riêng.

Một mình trong thư phòng, Bán Dạ Sinh không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, mơ tưởng đến chuyện liễu ngõ hoa tường.

Hồi trước, lúc chưa được Diễm Phương thì làm như đã được nàng, cả đời chàng sẽ không lấy ai khác cũng được, nhưng bây giờ xong xuôi thì lại mơ việc Nga Hoàng Nữ Anh chung chồng còn hay đến thế nào nữa.

Lúc mới cưới nàng Sinh đã có ý ấy, nhưng vì mãi miệt mài ngày đêm trong cuộc truy hoan nên không nghĩ tới. Bây giờ thư thả, dâm tình dào dạt, nóng nảy muốn làm cho được. Bụng nghĩ thầm:

"Trong số những phụ nữ mình đã gặp, hai nàng đặc hạng mình không biết tên họ, địa chỉ, mới là tuyệt thế giai nhân, chỉ có họ và Diễm Phương là vợ mới lấy có thể sánh nhau, tạo nên thế chân vạc. Có điều làm sao biết hai nàng ấy ở đâu mà tìm. Thôi thì chưa tìm được người hạng nhất thì đành tìm hạng nhì, nhưng cũng thuộc vào hàng thượng đẳng như đã ghi trong sổ, gọi là để thỏa mãn thú phong lưu, rồi từ từ dọ hỏi tông tích của hai nàng kia cũng không muộn."

Nghĩ xong, Sinh liền lén khóa trái thư phòng, rồi lấy sổ cũ lật xem từng trang một. Sinh tìm được nàng tên Hương Vân, tuy lời phê trong sổ có mấy giòng, nhưng toàn những lời tán thưởng, đại để, "nhan như hoa , áo như mây, đi như gió, đứng như hứng được trong tay, đặc biệt thân thể như tỏa hương, giọng véo von như hoàng oanh, đáng vào bậc nhất", đủ rõ nàng đáng số một, xứng đáng xếp vào hàng thượng hạng.

Bán Dạ Sinh hồi tưởng lại dung mạo nàng ấy, nhớ là tuổi khoảng trên hai mươi, người đã đẹp mà còn phảng phất một mùi thơm đặc biệt.

Sinh nhớ khi nàng đi rồi, thì bên cạnh hương án còn để lại một chiếc quạt có đề thơ. Sinh lượm được, định vài hôm sau đó sẽ thăm dò tông tích của nàng, nhưng rồi mải mê lôi cuốn vào mối tình với Diễm Phương đã mấy tháng nay.

Bây giờ lật sổ cũ xem, không ngờ tro tàn bốc lửa, đọc hàng chữ nhỏ ghi chú bên dưới, may sao lại có cả địa chỉ của nàng.

Ôi! thì ra cùng ngay xóm nhà! Bụng mừng như người bắt được của:

"Trong xóm này, chỉ có chục căn nhà, chắc là không cách nhau bao xa. Muốn tìm ra nàng, nhất định không khó."

Thế là, Sinh vội vàng đi dọ hỏi tên nàng với xóm giềng. Nào ngờ những việc làm oan ngiệt thường may mắn lạ lùng, dường như có được sự tiếp tay của trời đất.

Nhà nàng ở khít nhà Sinh, thư phòng của Sinh, và phòng ngủ của nàng chỉ cách nhau cái vườn ngăn bằng một bức tường.

Chồng nàng tên Hiên Hiên tử, là một gã Hiếu liêm tuy tài cao nhưng hạnh đoãn, danh trọng nhưng phẩm đê, tuổi đã ngoài năm mươi, vợ trước đã chết, Hương Vân là kế thất, đang mở trường dạy học.

Hiên Hiên tử trọ ngoài tỉnh, mổi tháng chỉ về với vợ một hai tối mà thôi.

Bán Dạ Sinh nghĩ:  "Xem ra, rõ có duyên với nhau từ kiếp trước. Không hiểu thần sai quỷ khiến thế nào mà mình lại đến ở ngay đây. Ðược thuận lợi thế này, chẳng lẽ mình không ra tay ngay sao?"

Bèn bắc thang dựa tường, rồi mở tủ lấy ra một bộ đồ nghề, gọi là "Thập kiện đầu" sắm sẵn nhưng không hề dùng tới. Ðó là một cái hộp,trong có đủ cả dao, búa, cưa đục. Ngày trước Sinh mua để chơi thôi, chưa dùng lần nào, bây giờ mới thấy trên đời này cái gì cũng hữu dụng. Sinh cắp đồ nghề trèo lên thang, mắt quan sát kỹ càng.

Tường cao kiên cố, nhưng có chỗ hớ hênh chỉ ráp gỗ, nay Sinh đủ cả búa, đục... nên hì hục một hồi, đã khoét được một khuôn gỗ vừa đủ thò mình sang, lại khéo ngụy trang tháo ra ghép vào được, người không để ý không thấy dấu tích.

Sau khi gỡ khuôn ván, Sinh mới thò đầu nhìn qua căn hàng xóm. Qua vườn, là buồng khuê đàn bà.

Bấy giờ có một người đàn bà vén xiêm lụa, đang xây lưng ngồi trên cái "mã thưng" (cái bô đi tiểu) trong phòng ngủ.

Nhìn kỹ người ấy hậu bộ tròn xinh, trắng trẻo lạ lùng, trông thật hấp dẫn. Nhưng không biết có phải giai nhân ghi trong sổ? Cho đến khi người đẹp thả xiêm buộc giải, xoay mình mà đứng lên mới thấy quả đúng người đẹp mình khen ngợi hồi nào.

Ðã vậy bây giờ dung nhan còn lộng lẫy hơn trước.

Sinh định lên tiếng, nhưng lại thôi. Một là sợ có người nghe, hai là sợ quá đột ngột, Hương Vân ngỡ trộm la lên thì khổ.

Nàng đang ở ngoài sáng, còn Sinh thì lén lút, sợ nàng không thấy diện mạo, không biết là ai nếu cứ tán tỉnh, lỡ mà nàng nổi giận thì thật là bất tiện.

Sinh bèn nghĩ cách, cốt nàng thấy mình, chừng đó không làm gì, hẳn nhiên nàng sẽ nạp mạng.

Nghĩ mãi, Sinh chợt nhớ ra ba bài thơ cổ chính tay nàng chép trên chiếc quạt. Chỉ cần ngâm lại cho nàng nghe là nàng sẽ hội ý mà cho gặp.

Bấy giờ Sinh sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ, nhất địng cá phải cắn câu.

Nghĩ vậy bèn tuột xuống vội vàng chạy vội vào phòng tìm chiếc quạt, ra sát tường hắng giọng ngâm nga. Sinh ngâm như vậy một lượt, rồi hai lượt, cho đến mười lượt mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Sinh bèn đọc luôn phần lạc khoản ghi ngày tháng và tên họ người đề thơ, cố ý để nàng nghe rõ, rồi lại ngâm thêm mấy lượt nữa.

Bỗng vườn bên kia có tiếng động, sát vách có tiếng người vừa giống với tiếng ho, lại vừa giống tiếng thở dài, mơ mơ, hồ hồ nghe không rõ.

Bán Dạ Sinh biết có nàng gần ngay bên tường, liền than thở một mình như nói với chiếc quạt:

"Quạt ơi, người ta viết mấy bài thơ nơi mi, khiến ta sống dở chết dở. Nay quạt ở đây mà nữ chủ đi đâu mất, nếu như tim mãi không ra, chi bằng ta lấy mạng ta mà đền đáp cho rồi, sống đây làm gì?"

Nói xong mấy câu, Sinh nghe bên vách có tiếng trả lời:  "Chủ nhân của chiếc quạt đang ở đây, cứ ném qua mà trả, tội vạ gì mà đòi chết."

Bán Dạ Sinh ngó qua kẽ ván hở, thấy một dung nhan, mặt tươi như lê, tóc mượt tợ mây, bán thân thanh tú, bộ ngực đầy đặn, mừng quá phát hoảng, la rằng:

"Thì ra trang tuyệt thế giai nhân xưa nay gang tắc, vậy mà ta luống công nhung nhớ bấy lâu. Thế này thì tội gì đòi chết?"

Bèn ba chân bốn cẳng bước lên thang, thò người qua khuôn gỗ mới cưa cho nàng thấy mặt, rồi cúi xuống ôm nghiến lấy nàng, hôn lên miệng.

Hai người lập tức đắm đuối hôn nhau, quấn lấy nhau hồi lâu mới rời.

Sinh rụt đầu về, hơi thở hổn hển, vì ôm nàng trong tư thế không mấy thuận lợi.

Bên kia vách tường, Hương Vân thu ba đưa đẩy, đợi cho chàng hoàn hồn, hơi thở đều hòa mới bảo:

"Nhà anh vô duyên kia, bấy lâu anh ở đâu, nay sao tự nhiên thò đầu nhìn chõ vào buồng ngủ người ta, lại còn táo gan ngâm thơ ầm ỹ đề trên quạt người ta nữa?"

Bán Dạ Sinh nói:  "Bấy lâu nay anh ở ngay đây, sao em không rõ?"

Hương Vân nói:  "Người ở nhà này vốn là người khác, em chưa từng thấy anh hồi nào"

Bán Dạ Sinh nói:  "Anh mới dọn đến"

Hương Vân hỏi:  "Trước kia anh ở đâu, sao giờ mới thấy?"

Bán Dạ Sinh muốn nịnh cho Hương Vân đẹp lòng, nên biến báo rằng:  "Anh dọn đến đây vì em, chẳng lẽ chưa rõ sao. Vì một khi thấy dung nhan của em ở miểu Trương Tiên, lòng anh vô vàn thương nhớ, lại thấy lúc em lúc sắp ra về nhìn dáo dác như tìm kiếm ai, rồi còn bỏ quạt cho anh lượm, những tình cảm ấy khiến anh không làm sao dứt được, mà phải nghĩ trăm mưu ngàn kế mới có hôm nay"

Hương Vân nghe xong, mặt mày hớn hở, với tay qua tường rờ vai Bán Dạ Sinh, nói:  "Anh quả có tình, em xin nhận lỗi.

Bên ấy nhà anh có những ai?

"Bán Dạ Sinh nói:  "Chỉ có một tiểu thiếp do bạn bè đem tặng, còn gia đình thì còn ở nơi xa không có ở đây"

Hương Vân nói:  "Ðã thế, sao anh không dọn lại đây cho sớm, để em ngày đêm mòn mỏi trông chờ?"

Bán Dạ Sinh nói: "Lúc đầu mới gặp anh không dám hỏi ai, nên không biết tung tích, nên mình mãi không hội ngộ, mãi sau này biết chỗ nên anh mới dọn đến đây."

Hương Vân hỏi  "Thế dọn đến đây tự bao giờ?"

Bán Dạ Sinh nói: "Chưa được nửa năm, chỉ mới bốn năm tháng."

Hương Vân nghe xong câu này, sắc mặt thay đổi. Nàng im lặng một lúc rồi hỏi: "Anh đến đây lâu như thế, sao không màng gì đến em, đợi đến hôm nay, đống tro nguội kia mới bùng cháy?"

Bán Dạ Sinh thấy sắc mặt của nàng không vui, biết là nói hớ, nên có phần ngượng nghịu, Sinh bèn tìm lời khéo léo để chống chế:

"Bấy lâu nay cứ ngỡ là chồng em ở nhà, nên anh sợ không dám làm gì e có ngại cho em, vì vậy cứ làm như không biết có em. Cho đến nay mới rõ là chồng em vắng nhà, trong nhà không có ai khác, nên anh mới dám lên tiếng, âu đó cũng chỉ vì cẩn thận mà thôi."

Hương Vân nghe xong ngẫm nghĩ một hồi không nói gì, miệng chỉ cười nhạt. Lát sau lại hỏi: "chiếc quạt chắc vứt rồi?"

Bán Dạ Sinh đáp: "Vẫn đeo bên mình không lúc nào dám rời, làm sao mất được."

Hương Vân nói:  "Ðưa cho em xem đi"

Bán Dạ Sinh nghĩ thầm khi trông thấy quạt, chắc là nàng không nghi ngờ gì nữa, tức nhiên sẽ làm vui trở lại và sẽ cùng mình ân ái.

Sinh bèn leo trở xuống lấy quạt, bao lụa xanh khăn vào rồi đưa qua khuôn vách đã trống, trao lại cho nàng. Không ngờ, Hương Vân cầm quạt trả lại khăn, rồi lập tức xé quạt tan tành, xong bỏ đi. Vừa đi vừa nói:

"Con người bạc tình, may mà chưa có gì với nhau. Từ đây chia tay, anh đi đi.:

Sinh muốn giữ lại không được, gọi mãi không thưa. Tần ngần đứng chôn chân mãi một chỗ. Ít lâu sau bỗng nghe văng vẳng tiếng khóc ỉ ôi nức nở nho nhỏ vọng lại, khẽ như tiếng lá chuối xào xạc.

Bán Dạ Sinh trong bụng hoang mang không hiểu tiếng khóc từ đâu, hay là của Diễm Phương biết mình gian dâm, hay là của Hương Vân đang cơn buồn dỗi. Rồi trăn trở một mình, nghĩ:

"Ðã ăn nói thô lậu câu nào mất lòng mà người đẹp mới gặp đã bỏ đi mất..

Người xưa có câu:

Hữu tâm bái tiết
Hàn thực bất trì

Có nghĩa:

Có lòng cúng lễ
Tiết hàn thực không chê đồ nguội.

Nên nhủ là chỉ cần tỏ tấm lòng với cô nàng là cô nàng hết giận ngay. Nhưng dường như không phải chỉ tại vậy thôi đâu, có lẽ còn có nguyên nhân nào khác.

Nàng ban nãy nói năng tuy có vẻ hằn học, nhưng chưa chắc thực bụng như thế, không chừng ý nàng muốn mình xuống nước nữa với nàng chăng. Bây giờ ban ngày không đi được, để đến tối thế nào mình cũng qua hỏi cho rõ. Dù nàng giận mình có đúng ý hay không, mình cũng phải đền bù cho nàng mới được."

Bán Dạ Sinh trông cho trời mau tối. Qua thăm vợ chúc vợ ngủ ngon, rồi trở về thư phòng, khóa kín các cửa, lột khăn bớt áo, tắt đèn rồi trèo thang, tới đầu tường không biết làm sao. Bởi vì tự trên cao hai trượng muốn xuống, biết làm sao, lại còn phải làm sao để vào được phòng nàng nữa đây?

Sinh tính định kéo thang đầu tường bên này đặt qua bên kia để leo xuống, thì đã thấy có cái thang con sẵn sàng dựng ngay nơi chân tường tự hồi nào. Thì ra khi đi ngủ, trước khi khép cửa chính nơi buồng ngủ, Hương Vân đã hé sẵn một cánh cửa sổ để đón, lại sắp chiếc thang bên nhà nàng sẵn nơi chân tường vườn hoa, cho Sinh trèo xuống dễ dàng.

Bán Dạ Sinh mừng rỡ vô cùng. Sinh rón rén vào phòng. Nàng nằm xoay mặt vào trong, mình phủ mền mỏng, coi bộ say ngủ trên giường.

Sinh tính chui đại vào trong nhưng sợ nàng hốt hoảng la lên, nên cứ đứng tần ngần.

Nào ngờ, nàng đâu có ngủ, vẩn còn thức. Lúc Sinh vào buồng, nàng hay biết tất cả, nhưng giả đò ngủ say.

Chả lẽ cho chàng dễ dãi như vậy sao?

Tên tuổi quê quán chưa biết, đã tự tung, tự tác sao đặng?

Một hồi nàng mới làm bộ ngủ no giấc nên xoay mình ra ngoài, thấy có người thì giật mình, lên tiếng rằng:

"Anh là ai, sao đang đêm đến giường người ta?"

Sinh cúi xuống sát tai nàng mà nói: "Anh đây, không ai xa lạ, chính là người lúc ban ngày đã nói chuyện với em. Anh biết anh có lỗi nhiều, nên đến đây tạ tội"

Vừa nói, vừa dợm giở mền trên mình nàng ra.

Hương Vân cuốn chặt lấy mền, bực tức nói: "Bạc tình như anh, làm như ăn trộm, đêm tối vào nhà người ta, ai cần xin lỗi. Sao không đi cho mau?"

Bán Dạ Sinh nói: "Anh đã hết lòng tìm cách gần gũi em, sao lại cho là bạc tình?"

Hương Vân nói: "Anh nói hay nhỉ, gạt ai chớ hòng gạt tôi. Tôi biết rồi, anh đã có mỹ nhân ôm ấp bấy lâu, coi tôi ra chi! Nay còn lẻn vô kiếm tôi chi vậy?"

Bán Dạ Sinh nói: "Thương yêu chỗ nào? Thị là quà của bạn biếu cho, không thể không nhận, đáng gì cho em so bì?"

Hương Vân nói: "Anh ăn nằm với thê thiếp đâu có gì là quấy, nói đây là nói chuyện khác. Bấy lâu anh vui sướng với người ta, tôi ở ngay bên nhà, có xa cách nào cho cam, anh quên tôi đâu có tìm kiếm bao giờ, ngẩu nhiên gặp lại giả cách nhớ nhung, sao tôi lại không biết? Con người vô tình như vậy, hãy đi về với vợ con cho rồi"

Bán Dạ Sinh nói: "Sao em nói thế? Trừ thê thiếp trong nhà, anh nào đã nhớ nhung với ai bao giờ, làm gì có người nào làm anh thương nhớ ngoài em ra?"

Hương Vân nói: "Anh để tôi hỏi, hôm đó tại miểu Trương Tiên, có đám phụ nữ dâng hương, thấy người ta xinh đẹp, anh đã chẳng mọp đầu lạy người ta lia lịa ngoài cửa đó chăng?"

Bán Dạ Sinh nói: "Hôm đó, quả có ba phụ nữ vào miếu dâng hương. Bấy giờ anh cũng đi cầu tự.

Thấy vào bên trong e bất tiện, anh đành quỳ lạy ở ngoài cửa. Anh lạy đây là lạy đức Trương Tiên, chứ có phải lạy những người phụ nữ ấy đâu"
 
Hương Vân cười rằng: "Thế nào, anh đã tự cung khai hết rồi, còn nói gì nữa. Trên đời này, có người đàn ông nào làm như anh vậy không? Con nít ba tuổi nghe còn không xuôi, còn hòng gạt gẫm ai. Anh làm lễ lạy người ta dập đầu sứt trán, chớ anh gặp tôi anh có thèm làm thế bao giờ"

Bán Dạ Sinh thấy nàng nói đúng quá, biết là không thể che giấu được, đành thố lộ chân tình, một là nhận lỗi mình, hai là để dò la tông tích của ba phụ nữ kia.

Sinh nhìn nàng cười rồi nói: "Không dấu gì em, hôm ấy anh dập đầu một phần vì thần thánh, mà một phần vì người nữa.


Ấy chẳng qua anh có một điều cầu nguyện mà thôi. Nhưng hôm đó em ở nhà. Làm sao biết được việc bên ngoài. Ai đã nói cho em biết vậy?"

Hương Vân nói: "Ối chà, tôi tự nhiên có thiên lý nhãn, thiên lý nhĩ, thì cần gì ai nói."

Bán Dạ Sinh nói: "Em đã biết chuyện, chắc cũng biết họ gốc gác ở đâu, tên gì, chồng là ai, xin cho anh rõ."

Hương Vân nói: "Anh ái mộ họ đến thế, hoan lạc với nhau chán chê từ hồi đó đến giờ, sao còn phải hỏi?"

Bán Dạ Sinh nói: "Anh đã nói anh chỉ gặp họ mỗi một lần rồi thôi, làm gì đã ăn ở với họ những nửa năm, nỗi oan này biết kêu vào đâu cho thấu"

Hương Vân nói: "Anh còn muốn nói hàm hồ gì nữa. Nếu anh không chung chạ với người ta, thì tại sao trong nửa năm nay, anh không tìm ra tôi.


Rõ ràng mấy người ấy giữ chặt lấy anh, nên mới không thèm ngó ngàng gì đến tôi, chẳng lẽ không đúng sao?"

Bán Dạ Sinh nói: "Bảo thế thì oan người ta quá lắm"

Hương Vân nói: "Nếu quả thật không có chuyện ấy, thì anh hãy thề đi"

Bán Dạ Sinh bèn quỳ xuống thề: "Nếu con có mảy may liên hệ với người ta thì xin cho bị.... làm sao .... làm sao"

Hương Vân thấy Sinh dám thề độc, cũng bớt được phân nửa giận hờn.

Nàng hỏi Sinh: "Anh thực chưa hề có gì với ba người ấy chứ?"

Bán Dạ Sinh nói: "Thực vậy"

Hương Vân nói: "Có như thế, thì em mới tha tội cho anh"

Bán Dạ Sinh phân giải rõ ràng xong bèn nói: "Anh đã không có lỗi gì cả, vậy em hãy giở chăn cho anh nào."

Hương Vân vẫn còn ấm ức, vì không được người yêu cung kíng bằng người, nên nói: "Mặt mày em không đẹp bằng người ta, anh nên tìm người đẹp mà ngủ, đừng đeo đuổi theo em"

Bán Dạ Sinh nói: "Em cứ nói khiêm tốn, nhan sắc như vậy mà còn thua ai?"

Hương Vân nói: "Ai mà không biết cặp mắt của anh. Phải cực kỳ đẹp như người ta mới được quỳ lạy, chứ xấu xí như em thì làm sao được như vậy, được anh nhìn đến là quý rồi"

Bán Dạ Sinh nói: "Ðó là chuyện ngẩu nhiên, em bận tâm làm gì mà nói lẫy anh. Thôi để anh cũng dập đầu lạy em, thế cho lần đầu mới gặp"

Nói xong, Sinh liền quỳ, rồi dập đầu xuống gạch kêu binh binh mà lạy mấy chục lần, nghe vang dội cả phòng.

Bấy giờ Hương Vân mới cười, đưa tay đỡ chàng và cho lên giường.

Bán Dạ Sinh vừa chui vào trong chăn. Hương Vân tuy sóng tình dào dạt, nhưng cũng dung thứ sự đường đột của khách.

Hương Vân ôm lấy chàng hỏi: "Anh yêu, anh đã yêu bao nhiêu gái đẹp rồi thế, sao lại để những người đa tình như em phải thổn thức."

Sinh nói: "Có ai đâu, anh chỉ nhớ và yêu mỗi mình em mà thôi, hãy tin tưởng ở anh, bây giờ em hãy nằm yên, để anh đưa em lên tiên nhé.

Hai người lại kề miệng nhau, hôn hít, lặng im hành lạc. Ðến canh ba thì tay chân của Hương Vân lạnh ngắt, mồ hôi tuôn ra, đê mê ba lần liên tiếp.

Nàng nói với Bán Dạ Sinh : "Anh yêu, em đã sung sướng lắm rồi, hết chịu nổi nữa. Anh ôm em ngủ nhé"

Bán Dạ Sinh y lời, ôm nàng mà ngủ. Nhưng rồi khắp mền gối bỗng phảng phất một mùi hương lạ,


Sinh bèn hỏi: "Em cưng, em xông hương gì, mà ngửi thơm quá vậy?"

Hương Vân nói: "Ðâu có xông hương gì, anh ngửi thấy ở đâu vậy?"

Bán Dạ Sinh nói: "Hôm đó gặp em, anh đã ngửi thấy có mùi thơm, hôm nay nằm trên giường cũng ngửi thấy như vậy. Nếu ban ngày em không xông hương, thời mùi thơm này từ đâu đến?"

Hương Vân nói: "Ở da thịt em mà ra"

Bán Dạ Sinh nói: "Anh không tin da thịt có mùi thơm tho như vậy, nói thế thì thân thể em cũng là một vưu vật trên đời."

Hương Vân nói: "Lúc mẹ em lâm bồn, thì có áng mây hồng bay vào nhà, đồng thời có mùi hương phảng phất. khi em ra đời mây mới tan, nhưng mùi hương cứ còn vương vấn quang da thịt em, cho đến khi lớn, vì vậy em mới có tên là Hương Vân.
 
Nếu em ngồi yên, thì không ai ngửi được mùi hương, nhưng khi em vận động thành đổ mồ hôi thì mùi hương mới tỏa, đến nổi người ngoài ngửi thấy mà em cũng ngửi thấy.

Vì có chút ưu điểm, nên em cũng muốn đem khoe với đời. Hôm gặp anh ở miểu Trương Tiên, thấy anh đẹp trai, em mới tặng quạt cho anh, ý muốn anh tìm em, để được thưởng thức mùi hương này.

Ai ngờ anh không trở lại cho mãi đến tối nay, em mới được toại ý. "Nghe vậy, Bán Dạ Sinh bèn kê mũi hôn hít khắp thân thể Hương Vân thật tỉ mỉ, không chừa chổ nào.

Quả thật, không một ngõ ngách nào trên cơ thể của người đẹp, mà không tiết ra hương thơm.

Bán Dạ Sinh càng thêm mê mẫn, rạo rực, Sinh bèn ôm nàng, miệng không ngớt kêu em, em mấy chục tiếng liền.

Hương Vân hỏi: "Anh đã hít hết hương thơm trên người em chưa?"

Bán Dạ Sinh đáp: "Rồi".

Hương Vân cười nũng nịu: "Có còn sót chỗ nào không?"

Bán Dạ Sinh nói: "Nếu còn sót chỗ nào, em bảo anh nhé"

Hương Vân cười rút rích một hồi, xong xoay mặt úp vào gối khẽ nói:

Anh phải tự tìm lấy chứ.

Bán Dạ Sinh nói: "Vậy thì để anh tìm".

Nói xong Sinh lật nàng ngửa ra, miệng và tay lại tiếp tục mơn trớn khắp nơi từ cổ mà trườn tuốt xuống bên dưới hít hà.

Được một lát thì nói: "Hẳn là ở đây chứ?".

Nàng kêu nhột, rồi ưỡn người cười khúc khích nói rằng: "Thôi đi, chớ có làm vậy kỳ quá. Anh muốn giết em đấy sao" Nói rồi, lấy tay cố đẩy mặt Sinh ra chổ khác. Nhưng Hương Vân càng dẩy dụa, càng bị mồm Sinh bám chặt.

Sinh nói: Em cưng, hãy nằm yên để anh bẻ khóa động đào, chúng mình cùng lên tiên nhé!

Hương Vân cả người run rẫy, kêu chàng ơi, chàng ơi, em chết mất, anh yêu ơi! Hương Vân đã thật sự ở trong nỗi đê mê tột cùng.

Hồi lâu, khi nàng chịu hết nổi, Sinh mới chịu ngưng, Hương Vân đưa tay xuống vuốt đầu, xoa tóc Sinh, nói:

"Anh yêu, anh thương em nhiều vậy sao. Em có chết cũng muốn chết dưới thân của anh thôi. Nếu thật tình thương em mãi mãi, đêm nay anh hãy lập thệ cùng em."

Bán Dạ Sinh nói: "Anh cũng đang muốn thế"

Hai người bèn ngồi dậy mặc quần áo, ra quỳ bên cửa sổ, trỏ trăng sao bên ngoài mà lập lời thề, là không những trong đời này sống chết không rời, mà ngay trong kiếp sau nữa cũng sẽ tâm đầu ý hiệp.

Thề xong, lại lên giường ôm nhau tâm sự.

Hương Vân nói: "Chả dấu gì anh, chồng em hồi trẻ trác táng đủ đường nên đuối rồi, ở nhà đối mặt em thì ngại, kiếm cớ lên huyện hoài. May mà em còn mấy chị em họ hủ hỉ với nhau. Chính là ba cô anh gặp hôm dâng hương ở miếu đấy. Hai người nhỏ tuổi là vai em, người lớn tuổi hơn em là vai cô, bình thường ai nấy ăn ở với nhau rất thân thiết"

Bán Dạ Sinh cười: "Gặp họ, anh biết phải làm gì hơn là kêu bằng dì, bằng em, để họ biết hai đứa mình có tình với nhau rồi. Thế nào lúc đầu họ cũng đem câu chuyện quỳ lạy lên mặt với em, bấy giờ anh sẽ thay em, không những kễ chuyện khấu đầu, mà cả câu chuyện mình vui thú tới đâu, ra sao, để lên mặt với họ gọi là trả đủa, ý em nghĩ sao?"


Hương Vân nói: "Thật ra, em với các cô ấy không những là chị em, mà còn là tri kỷ của nhau nữa.

Tụi em đã thề với nhau phước cùng hưởng, họa cùng chịu. Nếu quả mà trước đây các cô ấy giấu không kể cho em việc gặp anh, thì các cô ấy vi phạm lời giao ước với nhau. Nay hai cô ấy không hề bội ước với em, lẽ nào giờ em lại bội ước với người ta, giữ anh riêng mình để hưởng, như vậy là em có lỗi, em không chịu vậy.


Gặp họ, thế nào em cũng sẵn lòng cho chung, nhưng em sẽ nói trước là họ không được giành hết phần em, hay ghen tương lẫn nhau. Xong xuôi mới để anh gặp, cho các cô nhỏ ấy biết là trong trời đất này có một vưu vật kỳ diệu, hầu chị em cùng thưởng thức.


Thế mới gọi thiên hạ có cái gì quý báu hì phải nên chia với nhau. Tuy nhiên em cũng phải giao ước với anh một điều, được gần gũi với các người ấy rồi, anh không được thay lòng đổi dạ, mà vẫn phải thương yêu em như đêm nay. Vậy anh có thay lòng đổi dạ không?  Thì hãy thề đi.


Nghe đến đây, Bán Dạ Sinh mừng quá, nhảy tót xuống giường, cùng nàng hướng mặt lên trời lập thệ, lần này còn thề độc hơn lần trước. Thề xong bèn trèo lên giường gầy cuộc mây mưa mới.


Sau đó hai người ôm chặt nhau mà ngủ cho đến sáng bét.


Bán Dạ Sinh dậy rồi, cứ theo lối cũ mà về. Từ đó hai người cứ ngày liếc tình, đêm giao hoan, so với tình vợ chồng cờn nồng nàn hơn nhiều.


Riêng hai cô em vẫn chưa biết hôm nào mới đến phiên.


Câu chuyện say mê nữ sắc kể từ hồi thứ nhì đến đây cũng đủ rồi, nay xin tạm dừng để nói qua chuyện khác.

Lẽ dĩ nhiên là sau vài chương nữa, thế nào độc giả cũng thấy vai chính xuất hiện trở lại.
(Đọc Quả báo (Hồi 12) tại đây)

Friday, December 26, 2014

Những sự thật đáng kinh ngạc về Google



Gã khổng lồ Google đang ngày càng có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của mọi người trên thế giới. Google tham gia rất nhiều lãnh vực nên việc theo dõi được tất cả tin tức về gã khổng lồ nầy là rất khó khăn.

Việc biết hết mọi điều về Google có lẽ là không thể, nhưng danh sách 11 trong số rất nhiều sự thật thú vị về Google có thể giúp bạn hiểu thêm về quy mô cũng như tầm ảnh hưởng của gã khổng lồ này trong xã hội chúng ta.

1. Cỗ máy tìm kiếm Google xem xét hơn 200 yếu tố trong vòng chưa tới 1 giây, trước khi đưa ra kết quả tốt nhất cho mỗi truy vấn của người dùng.

2. Hãng sỡ hữu hàng chục tên miền có cách đọc gần giống với tên của mình như Google.com, Gogle.com, Googlr.com.... trong đó có cả tên miền 466453.com (cách gõ từ Google bằng bàn phím điện thoại).

3. Mỗi giây có hơn 2 triệu lượt tìm kiếm trên Google.

4. Google đang triển khai rất nhiều dự án có thể thay đổi cả thế giới và giúp đỡ hàng triệu người. Nhưng bên cạnh đó hãng cũng quan tâm tới những dự án chỉ có 1 nghĩa với một số ít người: Năm 2012, Google từng đưa người bản xứ ở Đông Nam Hoa Kỳ - lên Gmail.

5. Larry Page và Sergey Brin đã tạo ra bản Google Doodle đầu tiên vào năm 1998 khi đang trên đường tới sự kiện Burning Man  ở sa mạc Nevada. Họ muốn mọi người biết các thành viên của Google đang đi đâu, vì vậy, hai người đã thêm logo của sự kiện vào dòng chữ Google.

6. Trong năm 2013 vừa qua, khoảng 91% của doanh thu 55,5 tỷ USD của Google tới từ hoạt động quảng cáo.

7. Google có danh mục tìm kiếm lên tới 100 triệu GB. Để chứa được hết lượng dữ liệu này sẽ cần phải mất tới 100,000 ổ cứng dung lượng 1 TB.

8. Google là công ty duy nhất có mục tiêu là GIẢM  thời gian người dùng sử dụng trang web của họ.

9. Google đã chụp hơn 8 triệu km đường phố để phục vụ cho bản đồ Street View của hãng.

10. Google đã thâu tóm hơn 24 công ty chỉ tính riêng trong năm nay - tương đương với 3 công ty mỗi tháng.

11. Thời lượng video được người dùng theo dõi mỗi tháng trên Youtube lên tới 6 tỷ giờ - gần đủ một giờ xem cho mỗi người trên trái đất.
Pmanth - Theo Việt Cosmo        

     

Quả báo (Hồi 10)



Ðạo chích phóng kim tiền
Trai gái thành chồng vợ.


 Diễm Phương thông dâm với Bán Dạ Sinh mười mấy đêm liền, cuộc tình mây mưa đang đằm thắm thì đùng một cái, Quyền Lão Thực trở về làm đứt đoạn. 

Nàng hận không nói được, bụng nghĩ:

"Xưa nay, mình cho rằng đàn ông ở đời không thể vừa có tài học, tài mạo, lại có bửu bối tiên thiên.

Vì vậy mình đành bỏ hai thứ đấu là tài và mạo, chỉ lưu ý đến mặt nhục dục thôi. Mình đã coi con vật ngu xuẩn này như một của quý nên mới hy sinh, mà suốt ngày chịu cực, chịu khổ vì nó.

Mình có biết đâu đàn ông quả có người hội đủ cả ba. Không biết còn gặp được anh ấy không, nghĩ tiếc sao trời đã sinh ra mình là một giai nhân, thế mà so với người đàn bà xấu xí ở nhà đối diện, đã hưởng đời hơn được gì.

Bây giờ hối tiếc những ngày qua đã không được, còn những ngày tháng tới, lẽ nào cũng đành để trôi qua vô vị.

Thánh nhân có câu: "Người trí hành xử lúc nào cũng như ban ngày". Ðã làm thân đàn bà con gái, không ô danh thất tiết thì thôi, chớ tay đã nhúng chàm, thì cứ hẳn hòi, bỏ nhà mà sống, chả lẽ khuất tất trong cảnh làm vợ họ Trương mà lòng vương họ Lý mãi sao.

Mình thường nói, xưa nay chỉ có kẻ nào có cặp mắt của Hồng Phất mỹ, lá gan của Trác Văn Quân mới đáng tư tình với người. Mà đã tư tình thì phải tư tình triệt để, há chẳng cuối cùng hai giai nhân ấy còn được sắc phong phu nhân đấy sao? Có thế mới xứng đáng là bậc hào kiệt trong giới nữ lưu.

Cũng có người ăn vụng không quá một hai lần đã bị trắc trở cả một đời, đến nỗi không được gặp nhau, đành ôm mối tương tư mà chết, vậy há không đáng chê sao? Từ hồi nào đến gìờ, bí quyết của kẻ tư tình thì hai chữ "Dâm" với "Bôn" vốn không tách rời bao giờ, đã muốn dâm thì phải chịu bôn, còn như cho rằng không thể bôn được, thì ráng dẹp cái nghiệt chướng nơi mình đi, cố làm người trung trinh bất nhị cho xong, tại sao đem danh tiết và tính mạng ra đổi rẻ lấy thú phong lưu trong chốc lát?"

Ðã có chủ ý, nàng bèn viết thơ cho Bán Dạ Sinh, hẹn cùng nhau đi trốn. Nàng đứng ngoài cửa , đợi Tái Côn Lôn đi ngang qua, bèn trao thơ nhờ mang đi. Nàng còn sợ Bán Dạ Sinh nhát gan không dám làm gì, nôn nóng đêm ngày, suốt ngày cứ kiếm chuyện cãi vã với Quyền Lão Thực, muốn họ Quyền không chịu nổi phải bỏ vợ như Chu Mãi Thần ngày xưa vậy.

Nàng lấy cớ đau ốm, tơ không quay, lụa không dệt, rau không tưới mà ngay cả việc bếp nước cũng không lo, trà hơi nguội thì nói là nước không sôi, cơm hơi khô thì nói là nấu không chín, sáng sớm đã sưng xỉa, chiều tối thì lạnh nhạt, khi vào giường ngủ thì đầy đọa chồng đủ mọi cách, có khi nửa đêm kêu chồng thức dậy pha nước, nấu cháo, không cho ngủ yên, lúc giao hợp với chồng giở mánh làm kiệt tinh lực cho chóng.

Thế nhưng Quyền Lão Thực cũng rán chiều chuộng, mong lấy công chuộc lỗi, ai ngờ bao nhiêu công khó ban đêm chẳng hề bù được lỗi lầm ban ngày, chỉ ít lâu một con người vạm vỡ nhu sói như cọp kia mới không đầy một tháng mà da đã muốn bọc xương, chờ chết.

Xóm giềng biết cảnh đều bất bình, nhưng vì sợ Tái Côn Lôn, nên không ai dám hở môi, Quyền Lão Thực thấy tính tình của vợ đột nhiên thay đổi khác thường thì nghi ngờ là có chuyện gì lạ, nên gạn hỏi lối xóm xem lúc mình đi vắng có gì khác trong nhà không....

Hàng xóm lúc đầu nói thác là không biết, nhưng về sau thấy Quyền Lão Thực gạn hỏi mãi thì tội nghiệp cho một người trung hậu sau này có thể chết vì tay kẻ dâm dục, nên đành trả lời:

"Có, có một khách hàng đến nhà anh mấy lần. Có điều người này thì chả ai dám động đến, vì động đến thì hậu quả chẳng khác nào như lời cổ ngữ đã dạy:

Minh thương dị đóa
Ám tiễn nan phòng

Có nghĩa:

Thương hươi trước mặt dễ tránh
Tên bắn sau lưng khó phòng

Không những không thể làm gì được, mà còn sợ tai họa khôn lường nữa."

Quyền Lão Thực hỏi: "Người gì mà ghê gớm vậy?"

Hàng xóm nói: "Không ai xa lạ, chính là Tái Côn Lôn, tên trộm thần kỳ nổi tiếng trong thiên hạ. Hồi đầu hắn đi ngang qua nhà anh, sau đó thấy anh đi mua bán vắng nhà, mới đến dò la thăm hỏi.

Ai ngờ, kể từ hôm đó, đêm nào nhà anh cũng có tiếng động như có người nói chuyện vậy. Nếu là người khác thì chúng tôi đã đến dò xét rồi, anh nghĩ coi ai dám động đến móng chân của hắn. Mình không gây chuyện với hắn mà hắn còn đến hỏi thăm sức khỏe, huống hồ lại chọc hắn giận, thì làm sao hắn để yên cho mình.

Vả lại từ hồi nào đến gìờ, trong luật pháp đâu có chuyện xóm giềng phải bắt gian phu dâm phụ, cho nên hắn tự do đi lại mười mấy đêm liền, mãi cho đến hôm anh về mới dứt. Anh nên để bụng, sớm hôm phải đề phòng, tuyệt đối không được tiết lộ để tránh tai bay họa gởi, ngay với vợ anh cũng phải ẳn nhẫn, đừng nói ra.

Chị ấy mà biết được sẽ thông tin cho hắn, chừng đó ngay cả bọn tôi cũng không được an toàn, nếu nhẹ thì cũng bị hắn hãm hại, còn nếu nặng thi có khi ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn."

Quyền Lão Thực nói: "Hắn đâu có thường đến mua hàng. Nếu quý anh không nói, tôi đâu có biết, quý anh đã dặn, tôi quyết không tiết lộ.

Thế nào cũng có ngày hắn rơi vào tay tôi. Khi nào bắt được hắn đem chặt đầu, nhờ quý anh giúp một tay."

Láng giềng nói: "Ðừng có dại. Cổ ngữ có câu:

Nã tặc nã tang
Tróc gian tróc song

Có nghĩa:

Bắt trộm phải cả tang vật
Bắt gian phải bắt cả hai.

Vợ anh không nghĩ đến anh, thì giữ lại trong nhà ích gì, chi bằng bán quách lấy tiền xài, không bị mất vốn. Có điều nếu bán cho người khác, chưa chắc chịu đi, vả lại nếu Tái Côn Lôn hay được, nó sẽ nghĩ mình dứt tình nó, nó sẽ giận lên và trả thù cho coi.

Tốt hơn là anh cứ bán cho hắn. Ăn trộm kiến tiền cũng dễ, hắn đã thương vợ anh biết đâu sẽ bằng lòng trả cho môt hai trăm lượng. Với số tiền đó, anh đi cưới một người nào vừa ý, như vậy vừa khỏi mang họa, vừa có được vợ mới, vừa thêm được của, có phải hơn không?"

Ai nấy bàn tán với nhau như vậy, thảy đều đồng ý thi hành kế hoạch, lại nhờ người biết ăn nói, hẹn ngày hôm sau đi tìm Tái Côn Lôn.

Lại nói về Bán Dạ Sinh, từ khi xa cách Diễm Phương thì sinh ra bệnh tương tư, suốt ngày đeo theo Tái Côn Lôn năn nỉ tìm cách cho được gần gủi nhau.

Tái Côn Lôn nói: "Bắt cóc cô ấy thì dễ rồi, có điều phải dọn đi nơi khác, em có đồng ý không?"

Bán Dạ Sinh lúc đầu còn phân vân vì tiếc chưa gặp được hai cô gái đẹp gặp tại miểu Trương Tiên. Tuy nhiên bức thư của Diễm Phương vô cùng tha thiết khiến Sinh cầm lòng không đậu, nên Sinh quyết định cùng trốn đi với nàng.

Nhưng Tái Côn Lôn lại còn nói thêm:"Như vậy được rồi. Có điều anh bắt cóc vợ người ta không giống như ăn trộm tiền bạc, bởi tiền bạc hôm nay không có, ngày mai có lại mấy hồi, chứ còn vợ mà bị bắt đi thì chồng làm sao chịu nổi.

Huống chi lão Quyền này vốn nghèo khổ, còn bị mất vợ, lấy ai lo liệu cho mình. Con người bị dồn ép thái quá, không có gì mà chẳng dám làm. Chi bằng đem một trăm bảy chục luợng bạc đến cho lão trước rồi hãy bát cóc vợ lão sau. Như vậy, nếu lão có mất cái này thì cũng còn cái kia an ủi. Mình làm tuy có điều hơi tổn đức, nhưng không tàn hại, lại còn giữ được sắc thái của kẻ anh hùng."

Bán Dạ Sinh nói:"Tính như thế là vẹn toàn. Có điều, em đi thế này trong túi không còn tiền, không biết làm sao, e lại phải làm phiền tri kỷ, trong lòng cảm thắy không yên."

Tái Côn Lôn nói:" Tiền của anh đến dễ thì đi cũng dễ. Nếu anh không dám tiêu xài rộng rãi với em, thì còn gì là tình nghĩa với nhau. Ðể anh lo việc này cho em. Em hãy viết thơ trả lời cô ấy biết, là bắt cứ ngày nào cũng được, miễn là hôm ấy Quyền Lão Thực không có ở nhà, anh sẽ đến bắt cóc cô ấy đem về cho em. Em đừng lo."

Bán Dạ Sinh mừng rỡ vô cùng, vội viết thư hồi âm và trao cho Tái Côn Lôn đem đi dùm. Sau khi liên lạc với Diễm Phương, Tái Côn Lôn gói sẵn một trăm hai mươi lượng bạc đợi lúc nào để mang qua cho Quyền Lão Thực. Tái Côn Lôn cả ngày cứ trông tin mà rủi thay, Quyền Lão Thực thì lại không đi đâu nữa.

Không ngờ một hôm, có người láng giềng của Quyền Lão Thực đột ngột đến và nói:"Ðộ này, Quyền Lão Thực buôn bán lỗ lã, mỗi ngày kiếm không đủ ăn không nuôi nổi vợ nên định đem bán cho người khác. Tôi nghĩ chắc là không ai đủ tiền mua, dù có đủ cũng không nuôi nổi cô ấy.

Mong anh sẵn sàng làm phước, mở lòng đại độ, cứu khổn phò nguy, một là cứu vớt cô ấy, hai là giúp Quyền Lão Thực có tiền để buôn bán qua ngày, như vậy thật là lưỡng tiện."

Tái Côn Lôn nghe nói lòng mừng khấp khởi: "Chuyện thật lạ lùng, mình đanh định bàn tính với hắn, thì có mai mối đến dạm bán. Ðã mất tiền cho hắn, lại phải làm công việc bắt cóc nữa, sao bằng mua bán công khai với hắn, em mình khỏi cần bỏ xứ đi đâu."

Nghĩ vậy, Tái Côn Lôn bèn hỏi:"Thế anh ấy muốn bao nhiêu tiền nạp sính lễ?"

Người láng giềng nói:"Ý anh ấy muốn đòi hai trăm lượng, nhưng tôi nghĩ làm gì nhiều thế, trả trên phân nửa một chút chắc chắn là hắn bằng lòng"

Tái Côn Lôn nói: "Nếu thế thì tôi xin gởi một trăm hai mươi lượng vậy"

Người láng giềng thấy Tái Côn Lôn ưng thuận, bèn một mặt bảo với Tái lo tiền, một mặt kiếm Quyền Lão Thực để giao dịch.

Lúc đầu, Tái Côn Lôn có ý để Bán Dạ Sinh đứng ra nhận mua còn mình và người láng giềng cùng làm trung gian, nhưng về sau lại nghĩ:"Dan díu với vợ của người nghèo rắc rối lắm. Họ biết tiếng mình nên không dám thưa gởi lôi thôi, chứ còn em mình thì không nên"

Vì vậy Tái tuyệt nhiên không nhắc đến tên Bán Dạ Sinh, mà chỉ nói là tự mình mua về làm vợ, thế thôi.

Quyền Lão Thực bèn làm tờ bán vợ rồi lăn tay, còn người láng giềng thì ký tên vào, xong xuôi đâu đó mới trao văn tự lại cho Tái Côn Lôn.

Tái Côn Lôn móc tiền trả đủ số, lại còn biếu mười lượng lại cho người láng giềng gọi là để thưởng công mai mối. Rồi ngay trong ngày, Tái thuê người rước kiệu hoa để rước Diễm Phương về mà không báo cho Bán Dạ Sinh biết.

Ðợi khi tìm được phòng, mua sắm giường màn và mua luôn cả a hoàn để hầu hạ Diễm Phương, Tái mới cho hai người động phòng hoa chúc.

Tình bạn của Bảo Thúc, lòng hào hiệp của Khổng Nhiễm cũng chỉ đến thế là cùng, tiếc một điều, đăy là mối tình bất chính, nên không thể coi đó là nghĩa khí chân chính được.

Phải chi để tình bạn ấy dành cho người có đạo nghĩa, hiệp khí ấy dùng để cứu người lúc lâm nguy thì quý biết bao.
(Đọc hồi 11 tại đây)

Những hiện tượng bí ẩn trong lịch sử không thể giải thích




Những hiện tượng bí ẩn trong lịch sử mà đến nay các nhà khoa học vẫn không giải thích nổi. Nếu tính cả chuyến bay M370 của Malaysia thì đây được coi là hiện tượng thứ 11.

 Vào năm 1994, một thanh kiếm bằng đồng đã được tìm thấy trong lăng mộ binh mã của Hoàng Đế Tần Thủy Hoàng. Thanh kiếm này có ruột rất dày, nó ngủ sâu trong hoàng thổ tới hơn 2.000 năm, khi mới được khai quật nó vẫn trông như mới và sắc bén vô cùng. Sau khi kiểm tra, người ta nhận thấy lớp bề mặt thanh kiếm có chứa hợp chất muối crôm dày 10 micron, sự phát hiện này ngay lập tức thu hút được sự chú ý của thế giới. Bởi vì phương pháp xử lý quá trình oxy hóa muối crom mới chỉ xuất hiện ở cận đại, vào năm 1937 tại Đức, và Hoa Kỳ vào năm 1950 mới phát minh ra.


Làng  Shivpuri ở Ấn Độ “hòn đá thánh tự lơ lửng trên không”

 




Trước một đền thờ tại làng Shivpuri, Ấn Độ có 2 hòn đá Thánh, mỗi hòn nặng tầm 450 kg, và chỉ cần có người dùng ngón tay trỏ bên tay phải đặt ở phía dưới của hòn đá thiêng liêng này, và không ngừng đồng thanh hô lớn: “Kumar – Alli – Daer Wei – kỳ – kỳ – kỳ”, thì hòn đá liền như người sống di chuyển bay lên đến độ cao tận 2 mét so với mặt đất. Chỉ cho đến khi họ hô liên tục hết hơi này cho đến hơi khác không dừng mới hạ trở lại mặt đất. Về nguyên nhân có thể khiến nó như vậy, cho đến nay vẫn không một lời giải thích nào đáng tin cậy.

Một chiếc máy bay mất tích tại Philippines sau 48 năm xuất hiện trở lại nguyên vẹn như xưa

 




Năm 1985, một chiếc máy bay hành khách 48 năm trước (nửa thế kỷ) đã bị mất tích khi đang bay từ Philippines hướng về đảo Mindanao, đã được tìm thấy trong vùng đầm lầy ở New Guinea. Điều khiến người ta không thể hiểu nổi, đó là chiếc máy bay trông vẫn mới y hệt như hồi nó bị biến mất. Đồng thời những tờ báo được tìm thấy trong cabin vẫn ghi nguyên vẹn là ngày chủ nhật đầu tiên của tháng 1 năm 1937, cũng như cà phê bên trong phích vẫn còn nóng, hương vị không thay đổi, pin vẫn được sạc đầy… Các nhà điều tra đều cảm thấy đáng sợ mà không giải thích nổi.

Bức hình phi hành gia vũ trụ được khắc nổi trong một nhà thờ cổ ở Salamanca, Tây Ban Nha 

 




Tại thành phố Salamanca của Tây Ban Nha trong một nhà thờ cổ có khắc nổi hình tượng một phi hành gia bí ẩn. Nhà thờ lớn Leronimus Cathedral được tu sửa năm 1102. Điều đáng ngạc nhiên ở đây, đó là trên đó có khắc một số mô hình đặc biệt hấp dẫn, trong đó có mô hình một phi hành gia. Mô hình này được chạm khắc rất tinh tế, trên thân mặc bộ quần áo phi hành gia: Lẽ nào cách đây một ngàn năm trước phi hành gia lại có khả năng có bộ quần áo vượt qua đường hầm thời gian và không gian?

 Bốn ngàn binh sĩ Tây Ban Nha bí ẩn biến mất

 



Bốn ngàn binh sĩ Tây Ban Nha đã bị mất tích một cách bí ẩn không một dấu vết, nhưng nó lại là sự thật. Nó đã được ghi lại bằng giấy trắng mực đen trong lịch sử quân sự tại các tài liệu chính thức của Tây Ban Nha và các tổ chức có thẩm quyền. Năm 1711, bốn ngàn binh sĩ Tây Ban Nha đóng quân tại trại cùng người dân trên núi. Ngày hôm sau, khi quân tiếp viện tới nơi này thì họ đã thấy toàn bộ đơn vị đóng quân tại đây đã biến mất hoàn toàn. Cảnh sát đã điều tra rất nhiều trong vài tháng, nhưng vẫn không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Đây là một vụ mất tích tập thể lớn nhất trên thế giới.

8- Thái Lan: “Thân thể của đứa trẻ đã chết bất hoại”

 




Tại Thái Lan, một gia đình nhỏ có một cậu con trai khi lên 6 tuổi thì bị chết. Hai vợ chồng liền an táng cho cậu trong tu viện, một điều kỳ lạ đã xảy ra! Kể từ đó cặp vợ chồng này thường xuyên nằm mơ rằng con trai họ nói với họ là không quen với cuộc sống trong tu viện, do đó họ đã đem xác cậu về nhà, và sau đó họ không gặp giấc mơ tương tự như vậy nữa. Trong những năm qua, mặc dù thân xác đã bị mất nước và khô lại, nhưng tóc và móng tay cậu vẫn không ngừng phát triển!

Máy bay Mỹ rơi vào “đường hầm thời gian” bí ẩn




Năm 1955, một chuyến bay mang số hiệu 914 cất cánh từ New York hướng về Florida thì đột nhiên bị mất tích, lúc đó nó được nhìn nhận rằng có thể do chiếc máy bay rơi xuống biển. Tuy nhiên sau 35 năm, chuyến bay số hiệu 914 này lại đột nhiên xuất hiện ở Venezuela. Khi những người này trở về nhà ở Hoa Kỳ, họ đã rất ngạc nhiên, con của họ và những người thân yêu cũ đều đã già hết rồi, nhưng họ thì vẫn còn trẻ như năm đó. Điều này đã thực sự đặt ra câu hỏi, liệu có tồn tại đường hầm thời gian không?
(Điều này có khiến cho bạn nghĩ về chuyến bay M370 của hãng hàng không Malaysia không?)

Tàu điện ngầm Moscow của Nga biến mất một cách bí ẩn

 




Một ngày vào năm 1975, tại một ga tàu điện ngầm ở Moscow đã xảy ra một sự biến mất lạ thường. Buổi tối hôm đó vào lúc 21h16’, một tàu điện ngầm từ ga Belarus hướng về ga Bulaisinuo. Chỉ còn 14 phút là tàu ngầm có thể đến ga tiếp theo, nhưng không ngờ trong vòng 14 phút này, chiếc tầu chứa đầy khách này đột nhiên biến mất. Quân đội và toàn bộ các nhân viên quản lý tàu điện ngầm Moscow bắt đầu một cuộc tìm kiếm quy mô lớn. Tuy nhiên, từ đó đến giờ vẫn không tìm thấy bất kỳ hành khách nào cả.
Theo Đại Kỷ Nguyên/(Phụ trách biên tập: Gia Cát Tạng Tạng)

Những sản phẩm mới của Nhật có thể thay đổi thế giới



 Cải tiến máy bán hàng tự động


Nhật Bản được xem là đất nước siêu cường về công nghệ, với nhiều với nhiều bước đột phá kỹ thuật và những phát minh, cải tiến về sản phẩm của họ có thể khiến thay đổi cả thế giới. Dưới đây là những sản phẩm thú vị đến từ Nhật Bản được dự báo sẽ có sức ảnh hưởng rộng lớn.


Cuộc chạy đua để xây dựng thang máy không gian đầu tiên đang nóng lên.
 
 
Cuộc chạy đua để xây dựng thang máy không gian đầu tiên đang nóng lên.
 

 - 1


Máy bán hàng tự động không có vẻ như không phải là điều gì xa lạ, và người Nhật đã khai thác nó ở nhiều khía cạnh của cuộc sống và dạy cho chúng ta biết sức mạnh của sự thuận tiện. Trong khi phần lớn chúng ta sử dụng máy bán hàng tự động để mua nước ngọt, café,… thì các máy bán hàng ở Nhật được cải tiến để bán mọi thứ, từ những chiếc ô tới trứng gà hay những thậm chí là đồ lót.


Liệu thế giới có sớm học theo Nhật Bản với những chiếc máy bán hàng tự động có thể cho ra bất cứ sản phẩm thương mại nào mà bạn cần không? Có thể không phải tất cả các loại, nhưng việc một chiếc máy bán hàng tự động có thể giữ được cho rau quả tươi dưới ánh mặt trời thực sự có thể trở thành một sản phẩm tiềm năng trên toàn cầu.


7. Camera đọc ý nghĩ


 - 2


Khai thác sức mạnh của bộ não con người là ước mơ của mọi nhà sáng chế. Những nhà sáng chế của Nhật đã chế tạo ra được một chiếc camera đặt tên là Neurocam có thể ghi được sóng não và sản xuất ra hình ảnh từ đó.

Neurocam đọc những tín hiệu não đồ của người đeo nó và giải thích những tín hiệu đó thông qua một thuật toán phức tạp và chuyển dịch thành những hình ảnh trên iPhone. Công nghệ này mới chỉ ở trong giai đoạn trứng nước, nhưng nó mở ra tiềm năng để con người có thể xem được những giấc mơ, ký ức hay những ý tưởng và nó có thể thay đổi toàn bộ cách thức chúng ta giao tiếp hay và trao đổi thông tin.


6. Pin carbon hữu cơ kép


 - 3


Năng lượng bền vững và năng lượng tái tạo chính là chủ đề nóng trong thập kỷ vừa qua. Đó là lý do công ty Power Japan Plus đã tạo ra một thế  hệ các sản phẩm năng lượng bền vững mới sử dụng pin carbon hữu cơ hoàn toàn có thể sạc lại. Pin Ryden chứa thời gian lâu hơn bất cứ loại pin nào trước đây. Nó có thể được sạc nhanh gấp 20 lần pin thông thường, và đây chính là loại pin hiệu quả nhất trên thế giới. Loại pin này hứa hẹn sẽ thay đổi cách mọi người trên toàn thế giới tiêu thụ năng lượng.


5. Robot có thể mặc vào người


 - 4


Giải pháp cho những người gặp vấn đề về di chuyển chính là công nghệ robot có thể giúp cho họ đi lại, thậm chí chạy nhảy và làm việc.

Panasonic đang phát triển robot mà con người có thể mặc lên như một bộ đồ. Nếu như thành công, việc ứng dụng vào quân đội, ứng dụng cho những người khuyết tật, thậm chí các công dân bình thường cần hỗ trợ thêm năng lượng để hoạt động hàng ngày sẽ trở thành hiện thực.

Bộ đồ robot này có giá lên tới 7.000 USD, với trọng lượng khoảng 40kg và có thể mang một tải trọng 30kg. Tương lai giới công nghệ đang chờ đón một bộ đồ nhẹ hơn, nhỏ gọn hơn và mạnh mẽ hơn để giúp con người phục hồi sau những chấn thương vật lý.


4. Tivi HD 4K


 - 5


Hãy tưởng tượng đến một màn hình tivi siêu thực, cảm giác như bạn có thể chạm vào hình ảnh như trong đời sống thực. Với giải pháp HD 4K đã khiến cho các nhà sản xuất tivi như Sharp hay Sony có thể cho ra những hình ảnh siêu thực như vậy.

Thế hệ tivi mới này có độ phân giải cao hơn 4 lần so với màn hình chuẩn HD và có thiết kế lõm để làm phong phú thêm hình ảnh. Một khi loại tivi này có mức giá phải chăng hơn, nó sẽ khiến cho công nghệ HD cũ trở thành lỗi thời. Nhật Bản cũng trở thành quốc gia đầu tiên phát sóng 4K vào tháng 7 năm nay, sớm hơn so với dự kiến ban đầu là năm 2016.


3. Kodomoroid, Ontonaroid và Telenoid Androids


 - 6


Robot có khả năng làm thay đổi mọi điều chúng ta biết về tương tác xã hội. Nhà khoa học Hiroshi Ishiguro và đội ngũ của ông ở trường đại học Osaka đã phát triển ra 3 robot nữ với các thuộc tính vật lý như con người từ màu da, đặc điểm khuôn mặt, mái tóc và cả quần áo.

Các robot này tên là Kodomoroid, Ontonaroud và Telenoid, đại diện cho các lứa tuổi khác nhau. Công việc của các nữ robot này như một người đọc RSS, cung cấp tin tức trong 1 bảo tàng cho bất cứ ai yêu cầu, ở nhiều ngôn ngữ khác nhau. Các robot này có thể di chuyển như con người, với hàng loạt các cử chỉ như mỉm cười, nháy máy.

2. ASIMO Robot

 - 7


Asimo robot là một bước tiến bộ lớn trong ngành công nghệ robot tại Nhật. Asimo có thể làm nhiều việc như con người bao gồm chào hỏi khách, mở hộp, phục vụ đồ uống.

Các robot đã được cập nhật vào năm 2014 để có thể chạy và nhảy lên tới 5 km một giờ, đây là một thành tích đáng kể đối với robot. Nếu được phát hành rộng rãi, Asimo chính là một giải pháp vàng cho những người bị khuyết tật liên quan đến di chuyển và cần được giúp đỡ thường xuyên.


1. Thang máy không gian


 - 8


Cuộc chạy đua để xây dựng thang máy không gian đầu tiên đang nóng lên. Mô hình cho phát minh này được bắt đầu từ các nhà khoa học Nga từ những năm cuối 1800 tới những năm giữa thập niên 1900.

Các kỹ sư Mỹ đã có những bước tiến ấn tượng trong việc xây dựng thang máy không gian này, nhưng cuộc thi tổ chức năm 2007 với giải thưởng tận 500.000 USD cho sự phát triển thang máy trong không gian đã không có ai được trao. Kể từ đó, người Nhật có vẻ như chiếm lợi thế hơn trong cuộc đua này.


Tập đoàn Obayashi có kế hoạch sẽ đưa thang máy không gian vào hoạt động năm 2050, theo đó thang máy này sẽ đưa du khách đến một trạm không gian thông qua một hệ thống nano carbon ròng rọc. Sử dụng năng lượng mặt trời, thagn máy này có thể đưa 30 người với tốc độ 200km một giờ. 

Công nghệ này nếu thành công, sẽ làm thay đổi ngành du lịch và khám phá không gian mãi mãi.
Khám Phá/Muôn Xuân (Theo The richest)

Thursday, December 25, 2014

Những tác phẩm hội họa 3 chiều trên đường phố khiến du khách phải sững sờ



Vẽ tranh 3D là một kỹ thuật đỉnh cao của hội họa hiện đại. Những tác phẩm dạng này sẽ trở nên nổi bật hơn khi có sự hòa nhập cùng con người.


1000620484_Tranh_3D_(47)_480x0.jpg
1000620484_Tranh_3D_(3)_480x0.jpg
1000620484_Tranh_3D_(14)_480x0.jpg
1000620484_Tranh_3D_(4)_480x0.jpg
1000620484_Tranh_3D_(22)_480x0.jpg
1000620484_Tranh_3D_(7)_480x0.jpg


 
1000620484_Tranh_3D.jpg
1000620484_Tranh_3D_(41).jpg
1000620484_Tranh_3D_(11).jpg
1000620484_Tranh_3D_(12).jpg
1000620484_Tranh_3D_(13).jpg
1000620484_Tranh_3D_(2).jpg
1000620484_Tranh_3D_(27).jpg
1000620484_Tranh_3D_(46).jpg

Theo VnExpress

Quả báo (Hồi 9)




Nghe tiếng trước, biết lời sau
Chừa đất trống, dưỡng cây trồng


Lại nói về người đàn bà ở nhà dối diện với Diễm Phương. Được Diễm Phương giao phó nhiệm vụ đi tiền trạm, nàng rất đỗi vui mừng. Trời vừa sẩm tối, hàng xóm mới lên đèn, đã vội khóa cửa nhà mình bương bả lẻn sang nhà Diễm Phương.




Diễm Phương mặt mũi buồn rầu, bảo rằng: "Thôi không xong rồi, chàng vừa gửi lá thơ bảo đêm này phải hoãn. Chắc chị phải về nhà chăn đơn gối lẻ mất thôi".
 


Người đàn bà hàng xóm thất vọng nghĩ rằng mình bị Diễm Phương lừa dối, mắt đổ lửa, giận dữ đến nỗi hơi thở hổn hển, nói không ra hơi, làm Diễm Phương phải bật cười.



Diễm Phương nói: "Ðồ dại trai chưa, mới nói thế đã tin ư. Em trêu đấy, chị cứ yên tâm. Thế nào đêm nay chàng cũng đến, mình hãy chuẫn bị cho cuộc hành lạc."



Nói xong Diễm Phương đi lấy một thau nước nóng, rồi cả hai cùng rửa hạ thể. Sau đó Diễm Phương trải một chiếc ghế dài sau rèm, gần chân giường, nơi mà nàng sẽ nằm lên để nghe họ hành lạc.

Nàng dặn người đàn bà ra trước cửa lớn nghe động tịnh: "Chị cứ cài then cho chắc.


Khi chàng đến chắc sẽ gõ nhẹ cửa. Vừa nghe thấy thì mở cho chàng vào ngay. Ðừng để chàng gõ nhiều lần, kẽo láng giềng nghe được.


Chàng vào xong thì cài then lại như trước rồi lên ngay giường. Chớ có nói nhiều, bắt buộc phải nói thì chỉ nên thì thầm, như thế chàng mới không phân biệt được ai với ai, kẻo rồi bại lộ hết cả."



Người đàn bà vâng vâng, dạ dạ, tắt đèn tối thui, rồi hối Diễm Phương ra chỗ khác. Người đàn bà đến nép sau cửa, đợi hơn một trống canh mà chưa thấy động tĩnh gì.



Nàng toan bước vào trong hỏi Diễm Phương thì thình lình trong bóng tối bỗng bị ai ôm chầm lấy.
Nên ả cho là Diễm Phương lại trêu mình như hồi nãy.



Bèn lên tiếng hỏi khẽ: "Anh yêu, anh vào ngã nào vậy?"



Bán Dạ Sinh nói: "Từ trên nóc nhà xuống"



Nàng nói :"Giỏi thật, thôi mình vào trong này"


Hai người cởi xiêm y. Nàng không chần chờ, mình đã trần như nhộng, nằm tênh hênh giữa giường.


 
Bán Dạ Sinh vội vã nằm lên trên, tính nắm chân định đặt lên vai, không ngờ quơ tay mãi chỉ gặp khoảng trống, không hiểu tại sao. Mãi mới biết, nàng ta đã dang chân lên cao tự hồi nào, sẵn sàng nhập cuộc.



Bán Dạ Sinh nghĩ bụng: "Không ngờ người nhậm lẹ đến thế. Dùng cách nhẹ nhành quanh quẩn một hồi nơi bụi rậm như với vợ nhà chắc không cần."



Chàng bèn nhổm lên, ấn người vào trong cửa động ngay. Nàng ta lập tức tru tréo như heo bị chọc tiết:
"Ôi đau chết mất."



Bán Dạ Sinh liền huỡn lại. Thấy cửa hang vẫn còn chặt, bèn bảo rằng: "Thật khó, càng nhe tay càng lâu lắc, chi bằng hãy tấn công mạnh một lần, trước khổ sau sướng".



Nghĩ xong, bèn tấn công càng mạnh bạo hơn.


Người đàn bà hét lên: "Chết mất thôi! Sao không thoa nước miếng vô một chút?"

Bán Dạ Sinh nói: "Chớ nên, làm cho đúng lệ với những người như anh và em. Còn lối tẩm nước chỉ dùng với bọn gái trinh thôi, chớ có phá lệ.


Em hãy để anh dìu em lên tiên nhé"



Người đàn bà nói: "Thế thì chết tôi rồi! Anh đã không muốn tự phá lệ, thì để tôi phá lệ vậy."



Nàng dẫy ra, nhổ nước miếng trong lòng bàn tay, rồi thấm ướt cho mình, đoạn thoa cho chàng ướt luôn. Xong ả nói: "Ðược rồi đấy, chàng hãy nhẹ nhẹ dùm tí nhé"



Sinh không màng đến lời năn nỉ, lại tiếp tục tấn công như trước.


Nàng ta lại rên lên một tiếng rồi than rằng: "Anh ngoài mặt nho nhã, mà khi yêu lại hung tợn đến thế.


Không cần biết người khác sống chết ở đâu, tôi đau muốn chết chả thấy sướng ở chỗ nào!"



Bán Dạ Sinh cười, nói: "Thôi mà, đây mới là lúc bắt đầu, nàng ta lại rên lên mấy tiếng a ha như lúc đầu.


Lúc nãy, nàng kêu a ha là vì đau, bây giờ nàng kêu a ha là vì khoái lạc. Các thứ âm thanh căng thẳng trong lúc hành lạc của đàn bà phát âm là điềm báo hiệu "mây đã hóa mưa".



Thế mà cô hàng xóm của Diễm Phương lại có chút gian xảo, vì tuy đạt được cực điểm khoái lạc có đến hai lần rồi, nhưng hễ bị hỏi lại cứ chối là chưa, nên Bán Dạ Sinh lại càng ra sức.


Tại sao nàng không nói thật? Chỉ vì nàng đang làm tình thay cho Diễm Phương, nhiệm vụ mở đường, sợ nếu nói ra rồi, e Diễm Phương vào đòi chỗ.



Bán Dạ Sinh tin nàng nói thực, nên đành phải tiếp tục. Mặc dù, chàng đã lên đỉnh rồi, nhưng vẫn không dám ngừng, chẳng khác nào người cỡi ngựa, ngựa đã hết sức lực, cứ gục gặc đầu, lẩn quẩn mãi một chỗ, không còn hơi sức đâu mà chạy thêm.



Ả đàn bà thấy chàng cứ quanh quẩn mãi, mới hỏi rằng: "Anh yêu, anh đã thế nào? "



Bán Dạ Sinh sợ bị chê là là kém sức, nên nói dối là chưa. Ban nãy, lúc chưa bị hỏi, chàng như anh học trò ngủ gật, khi bị hỏi, thì giật mình nên tỉnh ngủ, tinh thần trở nên phấn chấn gấp bội. Thế là, lại tiếp tục cuộc truy hoan, không tỏ vẻ gì là đuối sức, hơi thở cũng không hào hển.


Lúc đó, người đàn bà mới kêu: "Anh yêu, em đã chịu hết nổi rồi, đừng tiếp tục nữa."



Bán Dạ Sinh thấy nàng đầu hàng mới thôi. Vậy mà trong đêm tối, chàng đâu biết nàng chỉ là người khác lót đường. Tuy mặt nàng xấu, nhưng được đôi chân cũng bé nhỏ, thân thể cũng chẳng thô, làm sao phân biệt được ai với ai.



Diễm Phương nằm trên trường kỷ kê sát ngay chân giường, cách họ có cái rèm, hóng tai nghe đầy đủ.


Thấy tiếng rên la vì đau, nàng đoán kích thước của chàng đẹp trai không đến nổi nào, khấp khởi trong lòng một nửa, lại nghe tiếng động phát ra trên chiến trường khi vũ bão khi nhịp nhàng, lòng lại khấp khởi thêm một nửa.


Lại khi thấy quá bán cuộc chơi, hẳn là đã mệt, mà chàng vẫn trấn áp được lòng dâm của người hàng xóm, nàng rất đẹp lòng, nhủ thầm: Xem ra quả là một trang hùng tài, một bậc phi tướng trong cõi sắc dục. Còn ngại gì nữa, có thất tiết với chàng cũng đáng."



Nàng bèn trở dậy, trong bóng tối ngẫm nghĩ. Hay là chui ngay vào trong với họ, tiếp tục cuộc vui, nhưng theo lối này, chàng làm sao mà thưởng thức được vẻ đẹp của mình, vả lại nằm cạnh con mụ xấu xí thế kia, có phải hào hứng giảm đi nhiều không.



Rồi lại suy tính, phải làm sao cho chàng biết sắp được giao hoan với ai thì chàng mới nức lòng. Nếu không, sau một trận quần thảo như mới rồi, chàng sẽ không còn hăng hái nữa.


Suy tính xong, nàng trở dậy đi khẽ xuống bếp, lấy rơm nhóm lửa để đun vài gáo nước, rồi châm một ngọn nến.


Sau đó nàng cầm đèn bước vào phòng, vén màn kéo mền ra, cất lời dõng dạc: "Ai mà đang đêm dám lẻn vào nhà người ta ôm ấp đàn bà con gái? Sao có chuyện lạ lùng như vậy? Mau ngồi dậy nói cho tôi biết".



Bán Dạ Sinh đang ngủ, choàng dậy, tưởng đó là chồng nàng nấp đâu đó để gài bẩy mình. Chàng run sợ, răng đánh cập cập, mồ hôi ướt lưng. Ngẳng đầu nhìn, hóa ra mỹ nhân lúc ban nãy, nhớ lại người đàn bà cùng mình vừa hoan lạc, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ trong nhà còn người đẹp mới này nữa".

Chàng cúi mặt nhìn người mình vừa ôm ngủ, thì ra là một người đàn bà xấu xi, mặt mày đen đủi.

Chàng king hoàng thất sắc hỏi người đàn bà ấy:



"Chị....chị là ai thế?"



Người đàn bà trong chăn nói: Công tử chớ sợ, em là thám tử của cô đây. Nhà em đối diện với nhà cô.

Em là người đứng nói chuyện với cô ấy, lúc công tử đi qua nhà hôm nọ. Cô ấy bảo tuy diện mạo công tử đẹp đẽ, nhưng lại sợ, bên ngoài tuấn tú, mà bên trong không biết thế nào? Nên nhờ em tiếp xúc trước, vì sợ bỏ công thất tiết với người không ra gì. Bây giờ thì công tử quả xứng, vậy nhị vị cứ việc vui vẻ với nhau.


Đến phiên nhị vị trổ tài, em muốn ở lại xem, nhưng sợ làm vướng víu mất vui, nên em xin phép về nhà".



Nói xong người đàn bà nhỏm dậy, cúi chào hai người mà nói rằng: "Tầm thường như em, được bồi tiếp công tử thật là may mắn. Cũng bởi bạn tốt cho hưởng, nhưng biết đâu trước kia em chả có nợ tình với công tử. Về sau nếu được công tử cho phép, có dịp được hầu hạ nữa, thì em rất cảm kích."


Nói xong mặc vội lên người cái quần, khoác tạm cái áo bông, còn đồ lót cùng giày vớ thì cuộn trên tay thành một bọc nhỏ, lể phép cúi chào một lần nữa rồi đi ngay.



Bán Dạ Sinh thấy ả tri ân mình nhu vậy, khác nào vừa tỉnh cơn mê. Chàng ngầm cảm ơn người anh kết nghĩa là Tái Côn Lôn đã nói khích mình, nhờ đó mới cải tạo dương cụ, để đàn bà được thỏa mãn đến nỗi thốt thành lời biết ơn như thế.



Diễm Phương theo tiễn người đàn bà về, khóa cửa lại xong rồi trở vào phòng.


Bán Dạ Sinh vẫn chưa hết bỡ ngỡ trong hoàn cảnh kỳ lạ tối nay.



Diễm Phương nói: "Anh đã thỏa mãn rồi, sao chưa về nhà, còn nán lại đây làm gì?"



Bán Dạ Sinh liền hăng hái phản đối: "Ôi chao, thỏa mãn gì cơ chứ? Trái lại là đằng khác. Em thiếu anh món nợ tráo người. Nay trời đã quá nửa đêm không còn mấy chốc là sáng, thời khắc quý báu tợ vàng, hãy lên giường với anh, nói năng nhiều làm gì nữa".



Diễm Phương bĩu môi nũng nịu: "Thế liệu anh có "yêu em" nổi nữa không?"


Bán Dạ Sinh nói: "Vậy thì em còn chờ gì mà không thử thách tài nghệ của anh".



Diễm Phương nói: "Nếu vậy anh hãy dậy, khoác tạm cái áo lên người, đi làm một việc cần đã, rồi mình sẽ nằm với nhau".


Bán Dạ Sinh nói: "Còn việc gì cần hơn?" "Anh chớ có hỏi nhiều, theo em ra đây"



Sinh khoác áo lên người rồi ra khỏi giường. Nàng bèn dắt tay Sinh qua mấy buồng, băng qua vườn rồi xuống bếp.


Nàng chỉ cho Sinh cái bồn tắm, nước ấm pha sẳn sàng tự hồi nào. Nàng còn ra dấu bảo chàng khoác áo lên, rồi cả hai mới băng ngang vườn trống, Sinh hiểu vì nàng sợ mình bị lạnh, chàng rất cảm kích trước sự chu đáo ấy, nên nghiêng mình tỏ vẻ biết ơn.



Nàng mỉm cười, vừa pha thêm nước nóng, nàng nấu trên bếp ban nãy vào cái thùng để tắm: "Anh hãy tắm rửa cho sạch sẽ. Ðừng để hơi trên mình người ta, dính vào thân thể của em".



Bán Dạ Sinh nói: "Phải. Em quả là người biết chuyện. Ban nãy không những dưới thì giao hoan mà bên trên, miệng anh còn hôn người ta nữa. Như vậy, tất phải xúc miệng nữa".



Diễm Phương nói: "Không súc miệng sạch sẽ, thì em sẽ không làm gì với anh hết"



Bán Dạ Sinh nói: "Phải, phải". Chàng đang định đi tìm cái chén để múc nước, thì không ngờ từ trong thùng đã để sẳn một cái chén, bên trên còn gác một cái bàn chải răng. Chàng nghĩ thầm trong bụng:"Ả này thật chu đáo".



Diễm Phương đợi Bán Dạ Sinh rửa ráy, đánh răng xong. Lên nhà trên, nàng còn dùng khăn ướt lau đi lau lại chiếu giường thật kỹ, rồi mở rương lấy ra một chiếc khăn khô để sẳn bên gối. Ðâu đó xong rồi, nàng thổi tắt đèn.



Nàng ngồi trên giường cởi bỏ xiêm y, cởi đến đâu máng nơi thành ghế cạng giường đến đó, chỉ trừ cái la nhu (yếm ngực) với cái cẩm đương (quần lót nhỏ) dưới thân, rồi nằm chờ.



Bán Dạ Sinh rạo rực ôm lấy nàng, vừa hôn hít vừa chậm chạp cởi yếm .... Tay mơn trớn....thân thể ngà ngọc, da thịt của nàng chỗ nào cũng thật êm ái dịu dàng.



Bán Dạ Sinh đặt nàng nằm xuống, dùng chiến thuật ban nãy đã làm với người đàn bà kia. Chàng cho rằng như thế, người đàn bà có thể lúc đầu thấy đau, nhưng về sau sẽ đổi thành rất khoái cảm.

Chàng không ngờ Diễm Phương vẫn không tỏ vẻ đau đớn hay ngán ngẩm gì cả.



Bán Dạ Sinh nghĩ: "Tái Côn Lôn nói ra lời nào nghiệm cũng đúng. Nếu dương cụ của Quyền Lão Thực, chồng nàng không đặc biệt to lớn, thì không thể nào "âm cung" của nàng lại rộng và trơn như thế.



Nếu mình không kịp thời tái tạo, thì bây giờ khác nào kim xiên bụi cỏ. "Sinh nghĩ, quân dụng đã không làm cho địch ngán, thì phải dựa vào trận thế vậy.



Bán Dạ Sinh bèn rút cái gối kê đầu đem chêm dưới eo lưng nàng, sau đó hai người bắt đầu cuộc truy hoan. Tuy chưa đến mức kịch liệt, nhưng Diễm Phương thấy rằng Bán Dạ Sinh quả là một tay sành điệu.



Chêm gối dưới lưng, thiên hạ cũng thường làm, có gì gọi là sành với không sành? Thực ra, chêm là chêm vậy, chứ mấy ai biết được tại sao?


Âm cung của đàn bà có sâu có cạn, dương cụ có ngắn có dài. Nếu âm cung cạn, dương cụ dài, thì không thể vào trọn, vì làm như thế người đàn bà không thấy khoái lạc mà còn bị thốn nữa, mà người đàn ông cũng không thể hưởng lạc trọn vẹn. Trái lại nếu âm cung sâu mà dương cụ ngắn, người đàn ông không còn cách nào khác là chêm thêm gối phần dưới lưng, nên hạ thể đàn bà thành phẳng, khiến dương cụ dễ lấp đầy.


Vì vậy, chàng mới lấy gối chêm dưới lưng nàng, như vậy hẳn là một tay sành điệu, nàng chỉ thoáng thấy thế, lòng cũng thầm khen.



Bán Dạ Sinh lúc này bên dưới đã trám miệng, bên trên cũng không cho hở, có như thế mới khoái cảm trọn vẹn.



Bán Dạ Sinh lúc gác chân nàng lên vai mình, rồi bắt đầu hì hục. Thế mà một chập hấp lực sinh dục âm dương đôi bên bỗng quấn quít, khít khao, chứ không có vẻ thoáng đảng như lúc bắt đầu. Chẳng phải là tác dụng của dương vật chó đã trương nở lúc giao cấu đấy sao.
 


Diễm Phương tự nãy nằm im, nay toàn thân bắt đầu run rẩy.



"Bán Dạ Sinh nói: Mới bắt đầu, đã thấm vào đâu. Ðợi chút nữa mới thật là khoái lạc. Có điều bình sinh anh không thích âm thầm, mà muốn có tiếng động mới thú vị. Tiếc rằng phòng mình hẹp quá, gây ồn ào sợ láng giềng nghe, nên không dám hết sức, biết thế nào?"



Diễm Phương nói: "Không sao, phòng này một bên trống, một bên sát với nhà bếp của người ta, kông ai ngủ bên đó, anh tha hồ làm gì đó thì làm".



Thế là cuộc mây mưa tiếp tục, càng lúc càng sôi nổi, làm cho mỹ nhân khoái cảm tột cùng. Cuộc quần thảo thật là trời long, đất lở.



Cuối cùng, giữa lúc phượng đảo, loan điên Diễm Phương phải rên rĩ: "Chết em rồi, em chắc chết thôi... " Nhưng Bán Dạ Sinh nào có chịu nghe, còn công hãm dữ dội hơn nữa.


Nàng ỉ ôi rằng: "Xin anh thôi, em phục tài rồi, quả không hề hữu danh vô thực, chẳng thế mà một mình chiến đấu được với hai người suốt đêm. Hãy chừa sức, cho đêm mai nữa. Ðừng để quá độ sức hao, mai này em biết trông cậy vào ai."



Bán Dạ Sinh nghe nàng thì thầm như vậy, thì rất sung sướng và càng yêu nàng vô cùng, bèn ôm chặt vào lòng, sát hai hơi thở chung cơn lạc phúc.


Vì sợ người ngoài ban ngày trông thắy, trời sắp sáng Diễm Phương giục Bán Dạ Sinh ra về sớm.

Từ đó hai người cứ sáng đưa, tối đón. Nhưng dần dà, đường hoàng đến bằng cửa chính, chứ không phải trèo tường như hôm đầu tiên. có khi sáng bảnh mà dứt nhau không nổi, Diễm Phương phải cáo bệnh không mở cửa hàng, thanh thiên bạch nhật vẫn cùng trần truồng trừng giỡn khắp nhà, lặn hụp trong bể ái nguồn ân.



Còn người đàn bà ở nhà đối diện thì cứ hai đêm lẻn qua một lần, Bán Dạ Sinh không từ chối, cốt là để đừng gây bất mãn nơi thị, nên cũng thỏa mãn cho.



Hàng xóm tuy có phong thanh, nhưng lại ngỡ đó là Tái Côn Lôn, một đại đạo tặc, thường hay lẩn quẩn quanh vùng, nên mặc kệ. Ðã không ai hé môi, mà còn giả đò mắt đui, tai điếc không buồn quan tâm đến nữa.



Vì thế Bán Dạ Sinh mặc tình la cà tại nhà Diễm Phương mười mấy đêm liền không hề e ngại chút nào.



Cho đến hôm Quyền Lão Thực trở về, Bán Dạ Sinh mới hết bén mảng. Tái Côn Lôn sợ Sinh tính khí nông nổi, nên không cho ra đường, đích thân đi dò la, liên lạc tin tức cho em.



Còn Quyền Lão Thực thời cũng vẫn Lão Thực, đúng như hỗn danh người ta đặt cho, có nghĩa là vẫn thật thà, trung hậu, không hề nghi ngờ gì.



Trong khi Tái Côn Lôn giả bộ mua tơ, tới lui để thông tin tức cho Diễm Phương thì Quyền Lão Thực điềm nhiên mặc vợ tiếp xúc, nói chuyện với người. 

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger