Saturday, March 28, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/10)

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/10)





Pmanth


Cuộc Tình tan

Nước mắt Thảo rơi ướt đẫm lá thư của Minh. Anh ơi! Trái tim của em đau quá... em sẽ cố gắng quên anh, quên tình yêu của chúng mình.



Cuộc tình... mà tôi đã biết tàn rồi.

Cuộc tình... mà tôi đã nghe tàn phai,

Than ơi...! tôi biết...tôi vẩn mong ước.

Uớc mong....nhưng biết sẽ mơ hoài công,

Một mình buồn lo đi giữa cuộc đời.

Buồn ơi....! Tôi chơi vơi giữa giòng đời,

Than ơi..! Tôi khóc cho tới khi sáng.

Tôi oán ghét.. tôi ghét tôi trong màn đêm,

Mà lòng chua xót... mãi đớn đau..

Trong hồn tôi, hỡi ơi..! Khi đời tôi, 

Đã xa ...vắng anh rồi.

Và lòng chua xót, mãi đớn đau,

Đã từ lâu, hỡi ơi ôi mối tình hoa.

Sẽ phai tàn mau.





 Thế rồi, thắm thoát mà họ đã xa nhau cũng được hơn một năm.

Thời gian là liều thuốc sẽ chữa lành mọi vết thương, kể cả vết thương lòng.

Thảo đã bớt ủ rủ. Nỗi buồn có lẽ cũng đã nguôi.

Mỗi ngày, sau giờ tan trường, Thảo thường đi bộ về nhà, dạo gần đây, đằng sau Thảo, lúc nào cũng có một anh chàng lẽo đẽo theo sau, nhưng vì thất tình, nên Thảo không để ý.


 Một hôm, Phượng cô bạn cùng trường, nhưng không cùng lớp nói với Thảo:

Thảo có biết anh Điền không?

Thảo ngơ ngác.

Là ai thế?

Anh của mình.

Thế thì sao?

Anh ấy thích Thảo đấy.

Ồ! Vậy hả?

Để xem... mình có gặp anh ấy bao giờ chưa nhỉ?

Có đấy, nhưng Thảo lại không biết.

Anh ấy biết Thảo rất rõ, nhưng hình như Thảo lại không biết gì về anh.

Thật hả?.

Phượng nói:

Dạo này, ngày nào anh ấy cũng đi theo Thảo từ trường về đến tận ngõ nhà Thảo đấy, Thảo thật sự không biết sao?

Mình không để ý.

Anh ấy nói đã thích Thảo lâu lắm rồi. 

Mấy hôm nay, anh ấy năn nỉ mình nói hộ vài lời với Thảo.

Đón đọc kỳ tới

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger