Friday, March 27, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/9)

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/9)

 
Pmanth

Chia tay

Thảo cảm thấy buồn thê thảm, tan học. Cô bé quyết định phải làm một điều gì đó để tâm trạng bớt tồi tệ.

Thảo rủ Thuận, cô bạn học cùng lớp và cũng rất thân.

Nhỏ ơi, có muốn cùng đi Ciné với mình không?

Thuận lo lắng nhìn Thảo, nhỏ không định về nhà bây giờ à?

Không.

Tụi mình đi luôn sao? 

Ừ.

Okay, được thôi.





Thế là hai đứa mua vé vào rạp. Thảo chọn một phim vui nhộn "Triệu phú bất đắc dĩ" với các diễn viên hài hước: Thanh Việt, Phi Thòng, Tùng Lâm, Thanh Hoài, Khả Năng.

Phim quá vui. Đôi bạn ôm bụng cười, chảy cả nước mắt, cười muốn té xuống ghế luôn.

Sau khi xem phim, Thảo cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều.

Nỗi buồn vì hờn ghen hình như đã tạm thời lánh mặt.

Ra khỏi rạp. Thảo cảm thấy đói, vì suốt từ chiều hôm qua, sau khi ở nhà Minh về, Thảo không hề ăn uống, cô bé trốn trong phòng, ngủ li bì suốt ngày hôm đó. Sáng dậy, thì đi học luôn và mãi đến bây giờ vẫn chưa ăn uống gì.

Đi ăn nhé?

Được.

Đôi bạn vào một quán hủ tiếu.

Thuận hỏi:

Thảo có chuyện buồn sao?

Có phải chàng của nhỏ lại làm điều gì khiến nhỏ buồn?

Thảo nói:

Nỗi buồn của mình, hãy để cho nó trôi qua một cách tự nhiên.

Thuận dịu dàng nhìn bạn.

Ừ, nếu nhỏ không muốn nói thì thôi.

Mình sẽ kể cho nhỏ nghe nếu là chuyện vui, còn chuyện buồn, mình muốn chịu đựng và giữ kín.

Như vậy nhỏ sẽ buồn lắm.

Tại sao người khác cũng phải buồn theo mình?

Nhưng, ta muốn chia sẻ với nhà ngươi được hông?

Cám ơn nhỏ, mình sẽ kể khi nào tâm trạng mình không còn buồn chán nữa.

Ăn uống xong, đôi bạn chia tay.

Thuận về nhé, hôm nay cám ơn nhỏ đã cùng đi Ciné với mình. 

Tâm trạng mình đã khá hơn nhiều rồi.

Được, tụi mình gặp nhau ở trường ngày mai.

Về đến nhà Thảo vào phòng, nằm trên giường suy nghĩ, hôm qua chuyện gì đã xảy ra với mình vậy? 

Nỗi buồn vừa vơi đi được một lát, bây giờ hình như lại đang kéo ập đến.

Thảo lấy lá thư của Minh ra đọc. Những dòng chữ nghiêng nghiêng thật bay buớm của chàng vẫn như thế, nhưng cô bé cảm thấy lòng mình thật trống rỗng và buồn mênh mông.



Em yêu dấu,

Anh thật xấu hổ, không biết phải nói gì? Bởi vì anh đã đánh mất lòng tin yêu ở em, anh cũng không dám nói lời xin lỗi em, khi anh vẫn tiếp tục làm em bị tổn thương. 

Đừng bao giờ tha thứ cho anh, anh đã làm em đau đớn, mặc dù anh rất yêu em. Anh có quá mâu thuẫn với chính mình không? Khi yêu một người, nhưng lại qua đêm với rất nhiều người khác, bản năng trong con người của anh, đôi khi thật xấu xa. Anh cố gắng chung thủy với em nhưng vẫn tiếp tục làm cho em đau khổ.

Chiều hôm qua, sau khi nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật cho tình yêu của chúng mình, nằm lạnh lẽo ở thềm nhà, anh biết em đã rất đau đớn và khóc rất nhiều. Trái tim bé nhỏ của em lại thêm một lần vỡ vụn. 

Bây giờ, anh rất nhớ em, rất muốn gặp em, ôm em vào lòng, lau những giòng lệ đau khổ đã rơi vì anh, nhưng lại không thể.

Chắc em đang oán hận và căm ghét anh nhiều lắm? Nếu muốn khóc em hãy khóc.

Anh nghĩ, mình cần phải sửa đổi bản thân, cũng phải lo lập công danh, để có thể sớm kết hôn cùng em. 

Được như thế, anh mới dám gặp lại em, để xin lỗi và mong được tha thứ.

Còn bây giờ, anh chỉ hy vọng được nhớ em và yêu em trong xa vắng. Anh vẫn mãi mãi yêu em.

 

Người yêu của em

Phan Văn Minh










(Đón đọc kỳ tới)

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger