Thursday, December 25, 2014

Quả báo (Hồi 9)

Quả báo (Hồi 9)




Nghe tiếng trước, biết lời sau
Chừa đất trống, dưỡng cây trồng


Lại nói về người đàn bà ở nhà dối diện với Diễm Phương. Được Diễm Phương giao phó nhiệm vụ đi tiền trạm, nàng rất đỗi vui mừng. Trời vừa sẩm tối, hàng xóm mới lên đèn, đã vội khóa cửa nhà mình bương bả lẻn sang nhà Diễm Phương.




Diễm Phương mặt mũi buồn rầu, bảo rằng: "Thôi không xong rồi, chàng vừa gửi lá thơ bảo đêm này phải hoãn. Chắc chị phải về nhà chăn đơn gối lẻ mất thôi".
 


Người đàn bà hàng xóm thất vọng nghĩ rằng mình bị Diễm Phương lừa dối, mắt đổ lửa, giận dữ đến nỗi hơi thở hổn hển, nói không ra hơi, làm Diễm Phương phải bật cười.



Diễm Phương nói: "Ðồ dại trai chưa, mới nói thế đã tin ư. Em trêu đấy, chị cứ yên tâm. Thế nào đêm nay chàng cũng đến, mình hãy chuẫn bị cho cuộc hành lạc."



Nói xong Diễm Phương đi lấy một thau nước nóng, rồi cả hai cùng rửa hạ thể. Sau đó Diễm Phương trải một chiếc ghế dài sau rèm, gần chân giường, nơi mà nàng sẽ nằm lên để nghe họ hành lạc.

Nàng dặn người đàn bà ra trước cửa lớn nghe động tịnh: "Chị cứ cài then cho chắc.


Khi chàng đến chắc sẽ gõ nhẹ cửa. Vừa nghe thấy thì mở cho chàng vào ngay. Ðừng để chàng gõ nhiều lần, kẽo láng giềng nghe được.


Chàng vào xong thì cài then lại như trước rồi lên ngay giường. Chớ có nói nhiều, bắt buộc phải nói thì chỉ nên thì thầm, như thế chàng mới không phân biệt được ai với ai, kẻo rồi bại lộ hết cả."



Người đàn bà vâng vâng, dạ dạ, tắt đèn tối thui, rồi hối Diễm Phương ra chỗ khác. Người đàn bà đến nép sau cửa, đợi hơn một trống canh mà chưa thấy động tĩnh gì.



Nàng toan bước vào trong hỏi Diễm Phương thì thình lình trong bóng tối bỗng bị ai ôm chầm lấy.
Nên ả cho là Diễm Phương lại trêu mình như hồi nãy.



Bèn lên tiếng hỏi khẽ: "Anh yêu, anh vào ngã nào vậy?"



Bán Dạ Sinh nói: "Từ trên nóc nhà xuống"



Nàng nói :"Giỏi thật, thôi mình vào trong này"


Hai người cởi xiêm y. Nàng không chần chờ, mình đã trần như nhộng, nằm tênh hênh giữa giường.


 
Bán Dạ Sinh vội vã nằm lên trên, tính nắm chân định đặt lên vai, không ngờ quơ tay mãi chỉ gặp khoảng trống, không hiểu tại sao. Mãi mới biết, nàng ta đã dang chân lên cao tự hồi nào, sẵn sàng nhập cuộc.



Bán Dạ Sinh nghĩ bụng: "Không ngờ người nhậm lẹ đến thế. Dùng cách nhẹ nhành quanh quẩn một hồi nơi bụi rậm như với vợ nhà chắc không cần."



Chàng bèn nhổm lên, ấn người vào trong cửa động ngay. Nàng ta lập tức tru tréo như heo bị chọc tiết:
"Ôi đau chết mất."



Bán Dạ Sinh liền huỡn lại. Thấy cửa hang vẫn còn chặt, bèn bảo rằng: "Thật khó, càng nhe tay càng lâu lắc, chi bằng hãy tấn công mạnh một lần, trước khổ sau sướng".



Nghĩ xong, bèn tấn công càng mạnh bạo hơn.


Người đàn bà hét lên: "Chết mất thôi! Sao không thoa nước miếng vô một chút?"

Bán Dạ Sinh nói: "Chớ nên, làm cho đúng lệ với những người như anh và em. Còn lối tẩm nước chỉ dùng với bọn gái trinh thôi, chớ có phá lệ.


Em hãy để anh dìu em lên tiên nhé"



Người đàn bà nói: "Thế thì chết tôi rồi! Anh đã không muốn tự phá lệ, thì để tôi phá lệ vậy."



Nàng dẫy ra, nhổ nước miếng trong lòng bàn tay, rồi thấm ướt cho mình, đoạn thoa cho chàng ướt luôn. Xong ả nói: "Ðược rồi đấy, chàng hãy nhẹ nhẹ dùm tí nhé"



Sinh không màng đến lời năn nỉ, lại tiếp tục tấn công như trước.


Nàng ta lại rên lên một tiếng rồi than rằng: "Anh ngoài mặt nho nhã, mà khi yêu lại hung tợn đến thế.


Không cần biết người khác sống chết ở đâu, tôi đau muốn chết chả thấy sướng ở chỗ nào!"



Bán Dạ Sinh cười, nói: "Thôi mà, đây mới là lúc bắt đầu, nàng ta lại rên lên mấy tiếng a ha như lúc đầu.


Lúc nãy, nàng kêu a ha là vì đau, bây giờ nàng kêu a ha là vì khoái lạc. Các thứ âm thanh căng thẳng trong lúc hành lạc của đàn bà phát âm là điềm báo hiệu "mây đã hóa mưa".



Thế mà cô hàng xóm của Diễm Phương lại có chút gian xảo, vì tuy đạt được cực điểm khoái lạc có đến hai lần rồi, nhưng hễ bị hỏi lại cứ chối là chưa, nên Bán Dạ Sinh lại càng ra sức.


Tại sao nàng không nói thật? Chỉ vì nàng đang làm tình thay cho Diễm Phương, nhiệm vụ mở đường, sợ nếu nói ra rồi, e Diễm Phương vào đòi chỗ.



Bán Dạ Sinh tin nàng nói thực, nên đành phải tiếp tục. Mặc dù, chàng đã lên đỉnh rồi, nhưng vẫn không dám ngừng, chẳng khác nào người cỡi ngựa, ngựa đã hết sức lực, cứ gục gặc đầu, lẩn quẩn mãi một chỗ, không còn hơi sức đâu mà chạy thêm.



Ả đàn bà thấy chàng cứ quanh quẩn mãi, mới hỏi rằng: "Anh yêu, anh đã thế nào? "



Bán Dạ Sinh sợ bị chê là là kém sức, nên nói dối là chưa. Ban nãy, lúc chưa bị hỏi, chàng như anh học trò ngủ gật, khi bị hỏi, thì giật mình nên tỉnh ngủ, tinh thần trở nên phấn chấn gấp bội. Thế là, lại tiếp tục cuộc truy hoan, không tỏ vẻ gì là đuối sức, hơi thở cũng không hào hển.


Lúc đó, người đàn bà mới kêu: "Anh yêu, em đã chịu hết nổi rồi, đừng tiếp tục nữa."



Bán Dạ Sinh thấy nàng đầu hàng mới thôi. Vậy mà trong đêm tối, chàng đâu biết nàng chỉ là người khác lót đường. Tuy mặt nàng xấu, nhưng được đôi chân cũng bé nhỏ, thân thể cũng chẳng thô, làm sao phân biệt được ai với ai.



Diễm Phương nằm trên trường kỷ kê sát ngay chân giường, cách họ có cái rèm, hóng tai nghe đầy đủ.


Thấy tiếng rên la vì đau, nàng đoán kích thước của chàng đẹp trai không đến nổi nào, khấp khởi trong lòng một nửa, lại nghe tiếng động phát ra trên chiến trường khi vũ bão khi nhịp nhàng, lòng lại khấp khởi thêm một nửa.


Lại khi thấy quá bán cuộc chơi, hẳn là đã mệt, mà chàng vẫn trấn áp được lòng dâm của người hàng xóm, nàng rất đẹp lòng, nhủ thầm: Xem ra quả là một trang hùng tài, một bậc phi tướng trong cõi sắc dục. Còn ngại gì nữa, có thất tiết với chàng cũng đáng."



Nàng bèn trở dậy, trong bóng tối ngẫm nghĩ. Hay là chui ngay vào trong với họ, tiếp tục cuộc vui, nhưng theo lối này, chàng làm sao mà thưởng thức được vẻ đẹp của mình, vả lại nằm cạnh con mụ xấu xí thế kia, có phải hào hứng giảm đi nhiều không.



Rồi lại suy tính, phải làm sao cho chàng biết sắp được giao hoan với ai thì chàng mới nức lòng. Nếu không, sau một trận quần thảo như mới rồi, chàng sẽ không còn hăng hái nữa.


Suy tính xong, nàng trở dậy đi khẽ xuống bếp, lấy rơm nhóm lửa để đun vài gáo nước, rồi châm một ngọn nến.


Sau đó nàng cầm đèn bước vào phòng, vén màn kéo mền ra, cất lời dõng dạc: "Ai mà đang đêm dám lẻn vào nhà người ta ôm ấp đàn bà con gái? Sao có chuyện lạ lùng như vậy? Mau ngồi dậy nói cho tôi biết".



Bán Dạ Sinh đang ngủ, choàng dậy, tưởng đó là chồng nàng nấp đâu đó để gài bẩy mình. Chàng run sợ, răng đánh cập cập, mồ hôi ướt lưng. Ngẳng đầu nhìn, hóa ra mỹ nhân lúc ban nãy, nhớ lại người đàn bà cùng mình vừa hoan lạc, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ trong nhà còn người đẹp mới này nữa".

Chàng cúi mặt nhìn người mình vừa ôm ngủ, thì ra là một người đàn bà xấu xi, mặt mày đen đủi.

Chàng king hoàng thất sắc hỏi người đàn bà ấy:



"Chị....chị là ai thế?"



Người đàn bà trong chăn nói: Công tử chớ sợ, em là thám tử của cô đây. Nhà em đối diện với nhà cô.

Em là người đứng nói chuyện với cô ấy, lúc công tử đi qua nhà hôm nọ. Cô ấy bảo tuy diện mạo công tử đẹp đẽ, nhưng lại sợ, bên ngoài tuấn tú, mà bên trong không biết thế nào? Nên nhờ em tiếp xúc trước, vì sợ bỏ công thất tiết với người không ra gì. Bây giờ thì công tử quả xứng, vậy nhị vị cứ việc vui vẻ với nhau.


Đến phiên nhị vị trổ tài, em muốn ở lại xem, nhưng sợ làm vướng víu mất vui, nên em xin phép về nhà".



Nói xong người đàn bà nhỏm dậy, cúi chào hai người mà nói rằng: "Tầm thường như em, được bồi tiếp công tử thật là may mắn. Cũng bởi bạn tốt cho hưởng, nhưng biết đâu trước kia em chả có nợ tình với công tử. Về sau nếu được công tử cho phép, có dịp được hầu hạ nữa, thì em rất cảm kích."


Nói xong mặc vội lên người cái quần, khoác tạm cái áo bông, còn đồ lót cùng giày vớ thì cuộn trên tay thành một bọc nhỏ, lể phép cúi chào một lần nữa rồi đi ngay.



Bán Dạ Sinh thấy ả tri ân mình nhu vậy, khác nào vừa tỉnh cơn mê. Chàng ngầm cảm ơn người anh kết nghĩa là Tái Côn Lôn đã nói khích mình, nhờ đó mới cải tạo dương cụ, để đàn bà được thỏa mãn đến nỗi thốt thành lời biết ơn như thế.



Diễm Phương theo tiễn người đàn bà về, khóa cửa lại xong rồi trở vào phòng.


Bán Dạ Sinh vẫn chưa hết bỡ ngỡ trong hoàn cảnh kỳ lạ tối nay.



Diễm Phương nói: "Anh đã thỏa mãn rồi, sao chưa về nhà, còn nán lại đây làm gì?"



Bán Dạ Sinh liền hăng hái phản đối: "Ôi chao, thỏa mãn gì cơ chứ? Trái lại là đằng khác. Em thiếu anh món nợ tráo người. Nay trời đã quá nửa đêm không còn mấy chốc là sáng, thời khắc quý báu tợ vàng, hãy lên giường với anh, nói năng nhiều làm gì nữa".



Diễm Phương bĩu môi nũng nịu: "Thế liệu anh có "yêu em" nổi nữa không?"


Bán Dạ Sinh nói: "Vậy thì em còn chờ gì mà không thử thách tài nghệ của anh".



Diễm Phương nói: "Nếu vậy anh hãy dậy, khoác tạm cái áo lên người, đi làm một việc cần đã, rồi mình sẽ nằm với nhau".


Bán Dạ Sinh nói: "Còn việc gì cần hơn?" "Anh chớ có hỏi nhiều, theo em ra đây"



Sinh khoác áo lên người rồi ra khỏi giường. Nàng bèn dắt tay Sinh qua mấy buồng, băng qua vườn rồi xuống bếp.


Nàng chỉ cho Sinh cái bồn tắm, nước ấm pha sẳn sàng tự hồi nào. Nàng còn ra dấu bảo chàng khoác áo lên, rồi cả hai mới băng ngang vườn trống, Sinh hiểu vì nàng sợ mình bị lạnh, chàng rất cảm kích trước sự chu đáo ấy, nên nghiêng mình tỏ vẻ biết ơn.



Nàng mỉm cười, vừa pha thêm nước nóng, nàng nấu trên bếp ban nãy vào cái thùng để tắm: "Anh hãy tắm rửa cho sạch sẽ. Ðừng để hơi trên mình người ta, dính vào thân thể của em".



Bán Dạ Sinh nói: "Phải. Em quả là người biết chuyện. Ban nãy không những dưới thì giao hoan mà bên trên, miệng anh còn hôn người ta nữa. Như vậy, tất phải xúc miệng nữa".



Diễm Phương nói: "Không súc miệng sạch sẽ, thì em sẽ không làm gì với anh hết"



Bán Dạ Sinh nói: "Phải, phải". Chàng đang định đi tìm cái chén để múc nước, thì không ngờ từ trong thùng đã để sẳn một cái chén, bên trên còn gác một cái bàn chải răng. Chàng nghĩ thầm trong bụng:"Ả này thật chu đáo".



Diễm Phương đợi Bán Dạ Sinh rửa ráy, đánh răng xong. Lên nhà trên, nàng còn dùng khăn ướt lau đi lau lại chiếu giường thật kỹ, rồi mở rương lấy ra một chiếc khăn khô để sẳn bên gối. Ðâu đó xong rồi, nàng thổi tắt đèn.



Nàng ngồi trên giường cởi bỏ xiêm y, cởi đến đâu máng nơi thành ghế cạng giường đến đó, chỉ trừ cái la nhu (yếm ngực) với cái cẩm đương (quần lót nhỏ) dưới thân, rồi nằm chờ.



Bán Dạ Sinh rạo rực ôm lấy nàng, vừa hôn hít vừa chậm chạp cởi yếm .... Tay mơn trớn....thân thể ngà ngọc, da thịt của nàng chỗ nào cũng thật êm ái dịu dàng.



Bán Dạ Sinh đặt nàng nằm xuống, dùng chiến thuật ban nãy đã làm với người đàn bà kia. Chàng cho rằng như thế, người đàn bà có thể lúc đầu thấy đau, nhưng về sau sẽ đổi thành rất khoái cảm.

Chàng không ngờ Diễm Phương vẫn không tỏ vẻ đau đớn hay ngán ngẩm gì cả.



Bán Dạ Sinh nghĩ: "Tái Côn Lôn nói ra lời nào nghiệm cũng đúng. Nếu dương cụ của Quyền Lão Thực, chồng nàng không đặc biệt to lớn, thì không thể nào "âm cung" của nàng lại rộng và trơn như thế.



Nếu mình không kịp thời tái tạo, thì bây giờ khác nào kim xiên bụi cỏ. "Sinh nghĩ, quân dụng đã không làm cho địch ngán, thì phải dựa vào trận thế vậy.



Bán Dạ Sinh bèn rút cái gối kê đầu đem chêm dưới eo lưng nàng, sau đó hai người bắt đầu cuộc truy hoan. Tuy chưa đến mức kịch liệt, nhưng Diễm Phương thấy rằng Bán Dạ Sinh quả là một tay sành điệu.



Chêm gối dưới lưng, thiên hạ cũng thường làm, có gì gọi là sành với không sành? Thực ra, chêm là chêm vậy, chứ mấy ai biết được tại sao?


Âm cung của đàn bà có sâu có cạn, dương cụ có ngắn có dài. Nếu âm cung cạn, dương cụ dài, thì không thể vào trọn, vì làm như thế người đàn bà không thấy khoái lạc mà còn bị thốn nữa, mà người đàn ông cũng không thể hưởng lạc trọn vẹn. Trái lại nếu âm cung sâu mà dương cụ ngắn, người đàn ông không còn cách nào khác là chêm thêm gối phần dưới lưng, nên hạ thể đàn bà thành phẳng, khiến dương cụ dễ lấp đầy.


Vì vậy, chàng mới lấy gối chêm dưới lưng nàng, như vậy hẳn là một tay sành điệu, nàng chỉ thoáng thấy thế, lòng cũng thầm khen.



Bán Dạ Sinh lúc này bên dưới đã trám miệng, bên trên cũng không cho hở, có như thế mới khoái cảm trọn vẹn.



Bán Dạ Sinh lúc gác chân nàng lên vai mình, rồi bắt đầu hì hục. Thế mà một chập hấp lực sinh dục âm dương đôi bên bỗng quấn quít, khít khao, chứ không có vẻ thoáng đảng như lúc bắt đầu. Chẳng phải là tác dụng của dương vật chó đã trương nở lúc giao cấu đấy sao.
 


Diễm Phương tự nãy nằm im, nay toàn thân bắt đầu run rẩy.



"Bán Dạ Sinh nói: Mới bắt đầu, đã thấm vào đâu. Ðợi chút nữa mới thật là khoái lạc. Có điều bình sinh anh không thích âm thầm, mà muốn có tiếng động mới thú vị. Tiếc rằng phòng mình hẹp quá, gây ồn ào sợ láng giềng nghe, nên không dám hết sức, biết thế nào?"



Diễm Phương nói: "Không sao, phòng này một bên trống, một bên sát với nhà bếp của người ta, kông ai ngủ bên đó, anh tha hồ làm gì đó thì làm".



Thế là cuộc mây mưa tiếp tục, càng lúc càng sôi nổi, làm cho mỹ nhân khoái cảm tột cùng. Cuộc quần thảo thật là trời long, đất lở.



Cuối cùng, giữa lúc phượng đảo, loan điên Diễm Phương phải rên rĩ: "Chết em rồi, em chắc chết thôi... " Nhưng Bán Dạ Sinh nào có chịu nghe, còn công hãm dữ dội hơn nữa.


Nàng ỉ ôi rằng: "Xin anh thôi, em phục tài rồi, quả không hề hữu danh vô thực, chẳng thế mà một mình chiến đấu được với hai người suốt đêm. Hãy chừa sức, cho đêm mai nữa. Ðừng để quá độ sức hao, mai này em biết trông cậy vào ai."



Bán Dạ Sinh nghe nàng thì thầm như vậy, thì rất sung sướng và càng yêu nàng vô cùng, bèn ôm chặt vào lòng, sát hai hơi thở chung cơn lạc phúc.


Vì sợ người ngoài ban ngày trông thắy, trời sắp sáng Diễm Phương giục Bán Dạ Sinh ra về sớm.

Từ đó hai người cứ sáng đưa, tối đón. Nhưng dần dà, đường hoàng đến bằng cửa chính, chứ không phải trèo tường như hôm đầu tiên. có khi sáng bảnh mà dứt nhau không nổi, Diễm Phương phải cáo bệnh không mở cửa hàng, thanh thiên bạch nhật vẫn cùng trần truồng trừng giỡn khắp nhà, lặn hụp trong bể ái nguồn ân.



Còn người đàn bà ở nhà đối diện thì cứ hai đêm lẻn qua một lần, Bán Dạ Sinh không từ chối, cốt là để đừng gây bất mãn nơi thị, nên cũng thỏa mãn cho.



Hàng xóm tuy có phong thanh, nhưng lại ngỡ đó là Tái Côn Lôn, một đại đạo tặc, thường hay lẩn quẩn quanh vùng, nên mặc kệ. Ðã không ai hé môi, mà còn giả đò mắt đui, tai điếc không buồn quan tâm đến nữa.



Vì thế Bán Dạ Sinh mặc tình la cà tại nhà Diễm Phương mười mấy đêm liền không hề e ngại chút nào.



Cho đến hôm Quyền Lão Thực trở về, Bán Dạ Sinh mới hết bén mảng. Tái Côn Lôn sợ Sinh tính khí nông nổi, nên không cho ra đường, đích thân đi dò la, liên lạc tin tức cho em.



Còn Quyền Lão Thực thời cũng vẫn Lão Thực, đúng như hỗn danh người ta đặt cho, có nghĩa là vẫn thật thà, trung hậu, không hề nghi ngờ gì.



Trong khi Tái Côn Lôn giả bộ mua tơ, tới lui để thông tin tức cho Diễm Phương thì Quyền Lão Thực điềm nhiên mặc vợ tiếp xúc, nói chuyện với người. 

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger