Monday, May 25, 2015

Cái chết bí ẩn (P/13)

Cái chết bí ẩn (P/13)



Thứ Tư, ngày 14 tháng Mười một.

Ando đến trường, vào khoa triết học để hỏi các giáo viên của Mai xem gần đây cô có đến lớp không. 


Nhưng mọi người anh hỏi đều trả lời giống nhau: họ không trông thấy cô cả tuần nay. Vì là một trong số ít ỏi các sinh viên nữ của khoa triết, cô nổi bật lên như một bông hoa. 

Khi không đến lớp, cô đã gây sự chú ý vì việc vắng mặt của mình. Kể từ thứ Sáu tuần trước, Ando đã gọi điện đến nhà cô hai, ba lần một ngày, nhưng không có ai ở đó để nhấc máy lên. Anh không thể tin rằng cô ở chơi nhà một người bạn trai trong suốt thời gian ấy, và bây giờ hỏi han ở khoa của cô chỉ làm anh thêm lo lắng mà thôi.

Anh chợt nghĩ có lẽ cô về nhà bố mẹ, nên anh đến phòng hộ tịch. Anh giải thích tình huống cho người có trách nhiệm ở đó và đã xem được hồ sơ của cô. Anh phát hiện ra thành phố quê hương cô là một nơi có tên Toyoda, ở hạt Iwata, tỉnh Shizuoka. Từ Tokyo đến đó bằng tàu cao tốc mất hai đến ba tiếng. Ando nghi lại số điện thoại gia đình cô, cả địa chỉ phòng khi cần đến.

Ngay khi đi làm về tối hôm ấy anh gọi điện. Mẹ của Mai trả lời máy. Khi Ando giới thiệu tên và nghề nghiệp, anh nghe thấy một tiếng hít thở mạnh ở phía đầu dây bên kia.

Mẹ của Mai lo lắng khi biết rằng bà đang nói chuyện với một người từ trường y ở trường đại học của Mai. Thậm chí một cuộc gọi từ khoa Triết của cô cũng gây lo lắng, nhưng cuộc gọi của một bác sĩ trong trường chỉ có thể có nghĩa là Mai bị ốm nặng.

Mẹ cô có lẽ đang chuẩn bị nghe tin xấu. Tất cả sinh viên của trường được khám sức khỏe miễn phí tại bệnh viện của trường, do đó Mai sẽ không phải xin phép mẹ mình khi đi khám.

Nhưng mẹ của Mai không thể hiểu tại sao Ando lại gọi điện. Bà liên lạc với con gái mình ít nhất hai đến ba lần mỗi tháng. Đúng, bà không nói chuyện với Mai đã ba tuần nay; Khi bà gọi vào tuần trước, Mai hình như đã đi ra ngoài. Nhưng bà không thể hiểu tại sao một bác sĩ từ trường đại học của con gái mình lại gọi điện đến nhà bố mẹ cô chỉ vì ông ta không gặp cô đã một tuần.

Ando có thể nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng nói của bà khi bà thăm dò từng lời của anh.

"Vậy ý bà là con gái bà không ở nhà khi bà gọi điện vào tuần trước." Ando nhíu mày. Anh hi vọng sẽ biết được chỉ là cô về nhà tuần vừa rồi. Anh đã chuẩn bị cho một sự bối rối nho nhỏ, nhưng giờ, chút lạc quan của anh đã tiêu tan. Mai cũng không ở nhà khi mẹ cô gọi điện vào tuần trước.
 
"Tôi chắc là không việc gì đâu, thưa bác sĩ. Năm ngoái tôi và nó cũng không liên lạc được, vì cứ bị lỡ mất các cuộc gọi của nhau. Khi đó chúng tôi mất tới gần hai tháng chẳng trò chuyện gì."

Ando cảm thấy lo lắng. Anh không thể giải thích được tình huống cho dù anh có muốn.

Chỉ một ngày trước, họ phát hiện ra trong mẫu mô của Ryuji loại virus gì giống như virus xuất hiện trong người hai thanh niên ở Yokohama. Họ chưa biết sự lây nhiễm xảy ra như thế nào hoặc virus lan truyền theo con đường nào.

Dựa trên điều họ khám phá được có lẽ sự việc nên được giữ kín không cho giới truyền thông biết.

Anh không thể cho mẹ của Mai biết chuyện gì đang xảy ra.

"Xin thứ lỗi cho tôi vì hỏi điều này, liệu con gái bà thường không ở nhà qua đêm?"

"Không, tôi không nghĩ vậy," Mẹ cô nói chắc chắn.

"Bà có nhớ được chính xác ngày bà đã gọi điện tuần trước không?"

Bà nghĩ một lúc rồi nói, "Thứ Ba."

Vậy là cô đã không trả lới điện thoại vào ngày thứ Ba. Hôm nay là thức tư. Hơn một tuần ...

"Liệu cô ấy có thể đi du lịch không?"

"Không, tôi không nghĩ vậy."

Ando thắc mắc vì sao bà có thể chắc chắn như thế. "Tại sao?"

"À, nó làm gia sư ngoài giờ để có tiền chi phí sinh hoạt hàng ngày. Nó nói không muốn thành gánh nặng cho cha mẹ. Tôi không tin nó có đủ tiền đi du lịch."

Đột nhiên Ando chắc chắn rằng Mai đang gặp rắc rối tồi tệ. Thứ Sáu tuần trước, Mai đã lỡ hẹn với anh. Nhưng không phải vì việc liên lạc với anh quá khó.

Nếu cô không đến cuộc hẹn được, cô chỉ cần gọi điện báo trước cho anh một ngày. Nhưng cô đã không làm thế. Và giờ, anh cảm thấy chắc chắn là anh biết tại sao. Cô không thể liên lạc được với anh. Anh nhớ lại những bức ảnh Polaroid chụp thi thể Ryuji.

Cho dù có cố đến thế nào, anh cũng không gạt đi được hình ảnh Ryuji tay chân dang rộng khi chết.

Nó vẫn còn in hằn trên não anh.

"Liệu bà có thể đến Tokyo vào ngày mai được không?" Khi đề nghị như vậy, Ando cúi đầu, cho dù anh đang nói chuyện với bà qua điện thoại.

"Tôi không chắc chắn là mình có thể đi được không, với thông báo gấp rút như thế," Bà thở dài. Sau đó bà yên lặng.

Ando nghĩ anh không thể trông đợi bà cảm thấy cấp bách khi không kể với bà sự thật về tình hình.

Dẫu vậy, dương như bà hơi quá hững hờ với chuyện này. Ando muốn nói với bà, việc mất đi một người mà mình yêu thương có thể dễ dàng đến thế nào. Bạn vừa nghe giọng nói của người đó, quay lưng lại, và nhận ra người đó biến mất.

Bà Takano phá vỡ sự yên lặng bất tiện. "Nếu tôi đến Tokyo, thì chính xác anh muốn tôi phải làm gì?

Trình báo người mất tích?"

"Ít nhất tôi muốn bà đến nhà của cô ấy.

Tôi sẽ vào cùng. Chúng ta có thể nghĩ đến trình báo người mất tích sau."

Nhưng Ando không thực sự tin họ phải làm điều ấy.

Việc này thật không may, không phải trường hợp đó.

"Tôi thật không biết ... Có nhất thiết phải là ngày mai không?"

Bà không thể quyết định được. Chuyến đi này có hệ trọng đến mức giúp bà tránh khỏi việc nhận ra con gái mình đã chết hay không? Ando không thể nhũn nhặn với bà được nữa.

"Thôi được. Một mình tôi sẽ ghé qua nhà của cô ấy vào ngày mai. Tôi biết cô ấy sống ở một căn phòng nhỏ. Bà có biết liệu tòa nhà đó có người quản lý không?"

"Có. Tôi đã gặp ông ta khi giúp nó chuyển đến."

"Vậy thì, xin lỗi vì tôi áp đặt, nhưng liệu bà có thể gọi điện báo cho ông ấy rằng có Mitsuo Ando sẽ đến vào chiều mai, khoảng từ hai đến ba giờ được không, và rằng tôi muốn kiểm tra phòng Mai, tất nhiên là có sự chứng kiến của ông ấy?"

"À ..."

"Mong bà giúp cho. Tôi nghĩ ông ấy sẽ không đưa chìa khóa nếu tôi xuất hiện không được báo trước."

"Thôi được. Tôi sẽ gọi điện báo cho ông ấy."

"Cảm ơn bà. Tôi sẽ gọi điện nếu có chuyện gì xảy ra."

Ngay khi anh sắp sửa gác máy, mẹ của Mai bắt đầu nói gì đó. "Chờ đã ..." Ando chờ bà nói tiếp. "Bảo tôi gửi lời chào nếu anh gặp nó."

Bà ấy không hiểu. Ando không biết mình cảm thấy thế nào khi gác máy.

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger