Thursday, May 7, 2015

Cái chết bí ẩn (P/2)

Cái chết bí ẩn (P/2)



Ánh nắng buổi sáng mùa thu xuyên vào hành lang dẫn đến phòng khám nghiệm tử thi. Tuy nhiên, có gì đó tối tăm ẩm ướt nơi hành lang, khi họ bước đi, những chiếc ủng cao su tạo ra âm thanh nghe thật ghê rợn.

Có bốn người: Ando, kỹ thuật viên, và hai cảnh sát. Những nhân viên còn lại, một kỹ thuật viên khác, người ghi biên bản, và thợ chụp ảnh đã sẵn sàng trong phòng mổ.

Khi mở cửa, họ nghe thấy tiếng nước chảy. Người trợ lý đang đứng rửa dụng cụ ở bồn rửa cạnh bàn mổ. Vòi nước lớn khác thường, nước phun ra từ vòi tạo thành một cột dày trắng xoá. Sàn nhà ba mươi mét vuông lênh láng nước, điều đó giải thích tại sao tất cả tám người, gồm cả hai cảnh sát làm chứng đều đi ủng cao su. Thông thường, vòi nước được để chảy suốt trong thời gian mổ tử thi.

Trên bàn mổ, Ryuji Takayama đang đợi họ, trần trụi, cứng đờ, bụng trắng lồi ra. Anh ta cao khoảng mét sáu, giữa những lớp mỡ bụng và các cơ ở vai, ngực, anh ta trông giống như một cái thùng chứa dầu. Ando nâng tay phải của thi thể lên. Không có sự kháng cự nào, ngoài trọng lực. 

Bằng chứng cho thấy rằng sự sống đã thực sự rời bỏ cơ thể đó. Người đàn ông này có thời từng tự hào về sức mạnh của đôi cánh tay, vậy mà giờ Ando có thể dịch chuyển nó dễ dàng như đối với tay của một đứa trẻ. 

Ryuji từng là người khoẻ nhất hồi còn đi học; không ai địch nổi anh ta trong các cuộc vật tay. Bất cứ người nào thách thức đều thấy tay mình bị hạ bẹp xuống bàn thậm chí còn trước khi có cơ hội cuộn bắp tay. Giờ đây, chính bắp tay đó không còn chút sức lực. Nếu Ando thả ra, nó sẽ rớt phịch xuống bàn, hoàn toàn bất lực.

Anh quay sang nhìn phần thân dưới, bộ phận sinh dục lộ ra. Dương vật nhăn nhúm giữa đám lông đen rậm và quy đầu gần như bị lấp hoàn toàn dưới lớp da. Nó nhỏ một cách khó tin, nhỏ xíu, cho dù cơ thể rất tráng kiện. Ando tự hỏi liệu Ryuji và Mai có thể quan hệ tình dục một cách bình thường hay không.

Anh đưa dao mổ vào phần dưới hàm, cắt múi cơ dày theo một đường thẳng dọc xuống bụng. 

Thi thể đã chết mười hai tiếng nên hoàn toàn lạnh cứng. Anh phá những đoạn xương sườn bằng dao cắt xương, loại bỏ từng chiếc một, lấy ra hai lá phổi rồi đưa cho người phụ tá. Ở trường y, Ryuji là người kịch liệt phản đối những người hút thuốc, nhìn vào là phổi có thể biết anh ta giữ lập trường đó cho đến lúc chết. 

Chúng có màu hồng hào rất đẹp. Với động tác thành thạo, viên phụ tá cân đo phổi, thông báo những con số cho người ghi biên bản để người này ghi lại. Trong lúc ấy, lá phổi được chụp ảnh từ mọi góc cạnh, căn phòng sáng loá ánh đèn flash. Ai nấy đều biết rõ phần việc của minh và công việc tiến triển một cách trôi chảy.

Quả tim được bọc trong một màng mỡ mỏng. Tùy ánh sáng mà nó có màu sáng hoặc vàng, và lớn hơn một chút so với quả tim bình thường. Nặng 312 gram. Chiếm 0.36% khối lượng cơ thể. Chỉ cần nhìn vào bề ngoài của quả tim, mới cách đây mười hai tiếng còn bơm máu nuôi cơ thể, Ando có thể chắc rằng nó bị hoại tử nghiêm trọng. 

Phần bên trái quả tim, dưới màng mỡ, đã chuyển sang nâu đỏ sẫm, sẫm hơn phần còn lại. Phần động mạch vành, phân nhánh trên bề mặt và quấn xung quanh quả tim đã bị chặn lại, có thể do nghẽn mạch. Máu không thể chạy qua chỗ đó, dẫn đến tim ngừng đập. Dấu hiệu điển hình của một cơn suy tim.

Sau khi kết thúc ca khám nghiệm tử thi buổi sáng, Ando đến ga Otsuka để ăn trưa. Vừa đi, anh vừa liên tục dừng lại ngoái nhìn phía sau. Anh không biết điều gì khiến mình lo lắng, hoặc điều đó có nghĩa là gì. 

Không phải anh đang nghĩ về đứa con trai. Anh đã thực hiện hành ngàn cuộc phẫu thuật pháp y. Vậy tại sao lần này lại làm anh vướng bận nhiều đến như thế? Anh luôn thực hiện công việc của mình một cách tỉ mỉ. 

Anh không nhớ đã bao giờ thấy mẩu báo lòi ra từ những đường khâu của mình hay chưa. Đó là một sơ suất, dù chắc chắn chỉ là một sơ suất nhỏ. Nhưng có phải đó là điều khiến anh bận tâm? Không, không phải.

Anh vào nhà hàng Trung Hoa đầu tiên thấy trên đường và gọi suất ăn trưa đặc biệt. Đã quá trưa năm phút, nhà hàng vắng khách hơn bình thường. 

Khách hàng duy nhất ngoài Ando là một ông già ngồi gần quầy thu ngân đang xì xụp húp mì. Ông ta đội chiếc mũ da của người miền núi, thình thoảng lại liếc mắt nhìn Ando. Điều đó làm Ando khó chịu. 

Tại sao ông ta không bỏ mũ xuống? Sao ông ta cứ nhìn mình thế? Ando đang soi mói cả những điều nhỏ nhặt nhất; anh nhận ra thần kinh mình đang căng thẳng.

Đầu óc anh giống như một tờ giấy tráng ảnh, trên đó là những chữ số trong mảnh báo. Chúng cứ chập chờn trước mắt và anh không thể xóa đi được. 

Chúng giống như một điệu nhạc đã hằn sâu trong đầu.

Có gì đó khiến anh liếc nhìn chiếc điện thoại công cộng đặt đằng sau người đàn ông đội mũ kia, Có lẽ anh nên gọi thử số ghi trên tờ báo. Nhưng chỉ những thị trấn nhỏ mới có điện thoại sáu chữ số, chắc chắn ở Tokyo không có nơi nào như vậy. Anh biết rõ rằng dù có gọi theo số đó cũng không kết nối được, Nhưng nếu ai đó nhắc máy thì sao?

Này, Ando, sao cậu lại làm chuyện kinh khủng đó với một thằng đàn ông hả. Lôi hai hòn của tôi ra - ôi trời.

Nếu giọng nói của Ryuji xuất hiện trên đường dây phỉnh phờ...

Cái chết bí ẩn (P/3) 

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger