Sunday, October 26, 2014

Chuyện kinh dị: Chiếc ghế người

Chuyện kinh dị: Chiếc ghế người



Tại một của hàng nội thất

Chào quý khách, cô đang tìm kiếm thứ gì phải không?

Dạ vâng, anh có nhận đóng ghế không?

Ghế loại nào?

À .... Tôi muốn loại nào ngồi êm, đỡ đau lưng.

Ghế dùng trong công việc phải không ạ?

Vâng, tôi hiện là nhà văn ở Tokyo.

Cô đến đây có việc gì đặc biệt phải không?

Không, hôm nay tôi được nghỉ nên đi ngang qua cửa hàng của anh thôi.

Và thế là tôi nhớ ra cái ghế ở nhà, nó làm tôi phiền lòng, đã lâu rồi.

Những chiếc ghế rất quan trọng.

Chúng phải chịu được trọng lượng của người chủ.

Nếu chọn một cái ghế không phù hợp, có thể khiến cơ thể bị tổn thương sau một thời gian sử dụng.

Cũng không ngoa khi nói, cô đã chọn một cái ghế có thể thay đổi cuộc đời cô .

Cuộc đời sao?

Đúng vậy.

Câu chuyện xảy ra vào thời Taiso, có một chiếc ghế đã thay đổi định mệnh của một con người.

Nếu cô chưa nghe chuyện này bao giờ, thì để tôi kể cho cô nghe nhé.

À.... nhưng mà, cô phải xem cái này trước mới được, vì đây là thứ cực kỳ quan trọng, nên mới bị giấu đi đấy.

Xin mời cô hãy xem cái này.

Đây là chiếc ghế bành cũ kỹ, đóng vai trò chính trong câu chuyện mà tôi sắp kể.

Cô đã nghe Togawa Joshiko bao giờ chưa?

Chưa...

Không sao....

Dù bây giờ đã bị quên lãng, bà ấy từng là một nữ sĩ tiếng tăm thời Taiso. Phu nhân Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, bà quả là một phụ nữ tài sắc vẹn toàn, lại được quý nhân phù trợ.

Mỗi ngày, bà nhận được cả núi thơ từ những người hâm mộ nặc danh.

Một hôm bà nhận được một bản thảo thú vị.

Bản thảo không có tựa đề, cũng không có tên tác giả. Nó bắt đầu bằng chữ "Thưa bà", như thể nó được viết cho bà ấy vậy....

Các chi tiết vô cùng sống động, viết hay đến khó tin.

Câu chuyện kể về niềm đam mê cháy bỏng của một tên thợ mộc xấu xí. Giấu mình trong chính chiếc ghế do hắn chế tạo.

Hắn đã sống trọn cuộc đời mình trong tư thế dị thường trong chiếc ghế ấy. Ban đầu chiếc ghế là của một nhà trọ, nhưng sau đó, được bán lại cho một văn phòng.

Chẳng bao lâu sau, tên thợ mộc đã phải lòng phu nhân của một quan chức ở đó. Tập bản thảo viết như một lá thư tự thú.

Joshiko lo sợ lá thư đang nhắm đến bà

Ôi thật là đáng sợ.

Một lá thư nữa được gửi đến không lâu sau lá thư trước, nói rằng, mọi chi tiết chỉ là giả tưởng.

Khi đó, Joshiko mới cảm thấy thư giãn.

Vâng đó chỉ là ....

Khúc dạo đầu thôi ....

* * * * *

Tôi vừa nhận được phản hồi từ bản thảo "Thuốc đắng". Quả là một thành công lớn thưa bà Togawa-SeinSei. Tôi tin rằng bà sẽ còn nổi tiếng hơn đức phu quân của bà nữa.

Ôi!. ông quá lời rồi.

Quyển "Hoa Hướng Nguyệt" của bà đã nhận được lời phê bình rất tốt, và giành vị trí thứ hai.

Ơ ... thứ hai?

Tôi có thể biết, ai giành vị trí thứ nhất không? À... thứ nhất là "Chiếc ghế người".

Chiếc ghế người?

Nói vậy, đó không phải là tác phẩm mà tôi đã đề cử sao?

Vâng nó thực sự là tác phẩm mà Bà Seinsei đã gửi cho chúng tôi.

Chính tôi cũng rất bất ngờ, khi một kẻ không tiếng tăm lại đoạt được vị trí thứ nhất.

Phải thừa nhận đó là một tác phẩm rất lạ. Người đàn ông giấu mình trong chiếc ghế, hình ảnh ấn tượng làm sao.

Vâng, tôi cũng phải thừa nhận, bị tác phẩm này làm sửng sốt.

Tác giả thật tinh quái. Nói thế, bởi vì tôi cũng có một chiếc ghế bành, giống như chiếc ghế được miêu tả trong truyện.

Trước lá thư thứ hai được gửi đến, tôi thật sự tin rằng có ai đó đang thực sự ở trong cái ghế của tôi.

Á..... Suýt nữa, tôi quên nói cho Seinsei biết địa chỉ của tác giả. Vì gửi thư tín và thư tay đều không được, nên chúng tôi quyết định đến gặp riêng. Nhưng thật kỳ lạ đó chỉ là một bãi đất hoang vu .... chúng tôi vẫn đang tìm kiếm vị tác giả đó.
Xem kỳ 2 tại đây





Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger