Thursday, October 9, 2014

Chuyện kinh dị: Con mèo đen

Chuyện kinh dị: Con mèo đen


                                                                                                   
Ngay từ thuở thơ ấu, tôi đã có tiếng là một cậu bé có tính hiền lành, dễ bảo. Cái tính hay động lòng trắc ẩn của tôi, một thời từng được bạn bè chế diễu. 

Một điều đặc biệt khác là tôi rất yêu loài vật. Vốn là đứa con được nuông chiều, tôi đã được bố mẹ mua cho nhiều loại vật nuôi khác nhau, chẳng thiếu loại nào.

Tôi đã dành hầu hết thời giờ hằng ngày để ngắm nghía chúng, và chẳng có điều gì làm tôi vui sướng hơn là cho chúng ăn hoặc vuốt ve chúng. Cái tính kỳ dị đó lớn lên cùng với tuổi thơ của tôi, và sau này cho đến khi đã trưởng thành, một trong những niềm vui chính của tôi vẫn bắt nguồn từ cái tính cách đó.

Đối với những người có lòng yêu thương vật nuôi trong nhà - một con chó khôn và có nghĩa chẳng hạn - tôi lúng túng không tìm nổi những lời lẽ thỏa đáng để mô tả cho đúng những tình cảm thắm thiết của họ. Tuy nhiên, chẳng phải là không có các vấn đề đối với những người chủ nuôi vốn có tính tàn bạo, lúc thì biểu lộ tình cảm yêu thương quá đáng - yêu đến quên mình, nhưng cũng có lúc lại chẳng kềm nén nổi, để vượt qua thử thách, nên đã cư xử với gia súc rất ác độc, chẳng còn giữ nổi một chút tính cách con người.

Tôi lấy vợ sớm và rất hạnh phúc khi thấy vợ tôi có những ham thích tương tự như những ham thích của tôi. Thấy tôi ao ước có nhiều loại vật nuôi trong nhà, cô ta đã không bỏ sót một cơ hội nào để sưu tầm những con vật được tôi ưa thích nhất:

Chim chóc, cá vàng, một con chó kiểng, các loại thỏ, một con khỉ nhỏ và một con mèo.

Con mèo mà tôi mua về khá lớn, mã đẹp, đen tuyền và thông minh đến mức làm cho mọi người phải kinh ngạc. Nói về sự khôn ngoan quỷ quái của nó, vợ tôi vốn là người có đầu óc mê tín dị đoan, đã bóng gió gọi nó với biệt danh mụ phù thủy đội lốt. Về sau này ngẫm nghĩ lại, với cái hành tung lúc ẩn lúc hiện của nó, tôi thấy vợ tôi quả có lý khi đặt cho nó cái tên ấy.

Toto - tên chính của con mèo - là con vật nuôi được tôi yêu quý, đùa rỡn, vuốt ve. Tôi đích thân cho nó ăn. Nó theo tôi từng bước ở trong nhà. Tuy nhiên,, mỗi khi đi lại ở ngoài phố tôi cảm thấy thật khó chịu khi nó lẵng nhẵng bám theo tôi từng bước.

Qua nhiều năm, tình bạn giữa tôi và Toto đang diễn ra trên tình thần hòa hợp thân thiện như vậy thì bỗng nhiên như có ma quỷ xúi giục, tôi đã trở mặt lại với con vật (tôi lấy làm hổ thẹn khi thú nhận điều này).

Dần dần lòng dạ tôi thay đổi theo hướng tồi tệ: càng ngày càng tỏ ra nhạt nhẽo, cáu kĩnh, chán ghét và xa lánh nó. Thế rồi chẳng những tôi đã có những hành động thô lỗ đối với Toto, mà ngay cả đối với người vợ vô tội, tôi còn đánh đập cô ấy một cách hung bạo. Tất cả những con vật nuôi trong nhà, tất nhiên đều mau chóng cảm nhận được sự đổi tánh nết của tôi, chẳng những tôi thờ ơ, lạnh nhạt, mà còn đối xử với chúng cục cằn như một kẻ điên khùng. Tuy nhiên, với Toto, con vật nuôi mà tôi quý nhất, như độc giả đã biết, thì tôi đã tự kềm chế tránh không hành hạ nó. 

Đối với lũ thỏ, con khỉ và con chó cảnh cũng vậy - tôi cũng kềm nén và không đánh đập, trừ khi chúng sán đến lẫn quẫn dưới chân tôi.

Sau đó, có một điều tai hại lớn, là tôi đã mắc vào một tệ nạn xấu xa là nghiện rượu - chẳng có gì tồi tệ hơn khi con người ta nghiện ngập, tôi đã trở thành tàn bạo. Toto - con vật giờ đã già nua - cũng trở thành khó tính, hay giận dỗi, bắt đầu cảm nhận được cái tính khí bệnh hoạn của tôi.

Một đêm, uống rượu ở nhà một người bạn trên phố quá chén say mèm trở về nhà, tôi nhận ra Toto cố tình lẫn tránh sự có mặt của tôi. Tôi túm lấy nó, và trong lúc hoảng sợ, nó đã cắn nhẹ vào bàn tay tôi và răng nó tạo nên một vết sướt trên da tôi. Chẳng thể kềm nén nổi, tôi đùng đùng nổi giận như có quỷ ám, tưởng chừng như hồn tôi đã lìa khỏi xác, các thớ thịt run lên bần bật.

Tôi thọc tay vào túi lấy ra một con dao nhíp, mở lưỡi ra, túm lấy cổ con vật khốn khổ đè xuống, khoét bỏ một con mắt của nó. Cho tới nay khi cầm bút để mô tả cái tội ác đáng sa hỏa ngục này, tôi vẫn còn cảm thấy toàn thân run lên, mặt mày nóng rực vì hổ thẹn.

Sáng hôm sau, khi tôi đã hồi tâm lại - ban đêm lúc thức lúc ngủ, tôi bị ám ảnh về hành động tội lỗi của mình - tôi cảm thấy nửa phần ghê tởm, nửa phần hối hận về hành động bạo lực mà mình đã phạm phải.

Nhưng những điều ăn năn của tôi chỉ là cảm xúc yếu ớt, lập lờ nước đôi, chỉ thoảng qua. Chẳng bao lâu sau tôi lại đã nhấn chìm cái lương tri được thức tỉnh ấy vào rượu.

Trong thời gian ấy, con mèo dần dà hồi phục lại.

Cái hốc mắt bị khoét đi làm cho gương mặt con vật trông thật khiếp sợ. Từ sau cái ngày trở thành mèo chột, nó có những dấu hiệu cam chịu, không bỏ đi mà vẫn quanh quẫn ở trong nhà, nhưng dường như mặc cảm là bị chủ ghét bỏ, nên nó có dáng sợ sệt trong những lúc ăn uống, cũng như mỗi lần thấy tôi đến gần. 
Xem kỳ 2 tại đây 

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger