Tuesday, October 14, 2014

Chuyện kinh dị: Con mèo đen (Kỳ 6 )

Chuyện kinh dị: Con mèo đen (Kỳ 6 )




Tiếp theo (Kỳ 5)

Mọi thứ rác rưởi phế thải vương trên nền căn hầm được dọn sạch và chuyển đi với sự thận trọng tỉ mỉ. Tôi ngắm nhìn căn hầm một cách đắc ý rồi tự nhủ: 


"Thế là ổn, công sức tôi bỏ ra chẳng đến nỗi uổng phí!"

Hành động tiếp theo của tôi là lùng tìm con vật đã gây cho tôi quá nhiều tai họa . Tôi đã quyết tiêu diệt nó, nên phải tìm cho bằng được. 

Lúc này mà tôi gặp được nó, thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nó đã đến giờ tận số. Có điều dường như con vật ma quái này đã nắm bắt được cơn tức giận và căm ghét của tôi đến mức độ nào rồi, nên đã tinh khôn né tránh không để tôi tìm ra nó.

Thật khó mà mô tả nổi những cảm xúc bên trong cõi lòng sâu kín của tôi, khi trong nhà tôi ở không còn bóng dáng con quái vật ấy nữa. Kể từ nay, khi vắng bóng nó, tôi mới cảm thấy được ngủ yên, ngủ sâu cho dù nỗi ám ảnh của vụ ngô sát vẫn còn đang đè nặng trong tâm trí tôi.

Ngày thứ hai, thứ ba qua đi, nỗi dằn vặt đau khổ trong lòng tôi đã lắng dịu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy cõi lòng thanh thản. Phải chăng con quái vật đã kinh hãi và đã vĩnh viễn rời khỏi căn nhà. 

Và đó cũng chính là điều mà từ lâu tôi vẫn mong đợi hơn tất cả. Niềm hạnh phúc của tôi như đang được bay bổng. Lỗi lầm trong hành động hung ác vẫn còn dày vò tôi, nhưng mức độ cũng đã dịu hơn, không còn nặng nề như trước. 

Có một chuyện, là mới đây nhà chức trách yêu cầu tôi khai báo, thì tôi đã trả lời rành rẽ từng câu  hỏi. Cuộc điều tra về việc tôi bỗng nhiên mất tích rút cuộc chẳng mảy may tìm ra được điều gì nghi vấn. Tôi cho rằng, cuộc sống bình an vô sự của tôi vẫn được đảm bảo.

Bốn ngày sau, một đội điều tra của cảnh sát bất ngờ tới khám xét nhà tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ được vẻ thản nhiên, trong lòng rất an tâm về nơi cất giấu bí hiểm, nên không cảm thấy bối rối lo lắng điều gì, cho dù họ có khám xét ở mức độ nào di nữa. Các thanh tra yêu cầu tôi đi cùng với họ trong lúc khám xét. 

Họ đã chẳng bỏ qua một nơi nào, một xó xỉnh nào mà không để mắt tới. Sau một lúc đã khám đi, khám lại tới lần thứ ba, thứ tư, họ yêu cầu tôi dẫn xuống khám hầm rượu.

Tôi bình tĩnh như không mà chẳng hề run sợ. Tôi vẫn giữ được nhịp tim đập thình thịch giống như người vô tư lự thiu thiu ngủ. Tôi dẫn các thanh tra khám xét kỹ căn hầm. Mỗi lần, họ dừng lại chỗ nào, tôi thản nhiên khoanh tay trước ngực, ung dung ngắm nhìn họ rồi còn chỉ dẫn cho họ chỗ này, chỗ khác.

Các thanh tra tỏ vẻ hài lòng và chuẩn bị ra về. Tôi đã phải tự kềm chế để giấu kín trong lòng mọi nỗi vui mừng, phấn khởi. Nhưng rồi, chẳng nhịn được lâu, tôi buộc ra vài câu bóng gió để khẳng định với họ về sự vô tội của mình, làm như sự vô tội ấy chỉ là điều hiển nhiên.
(đón đọc kỳ chót)

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger