Saturday, October 11, 2014

Chuyện kinh di: Con mèo đen (kỳ 3)

Chuyện kinh di: Con mèo đen (kỳ 3)



(Tiếp theo kỳ 2)
Con mèo trên tường giống con mèo đen cũ của tôi một cách chính xác đến kỳ dị. Trên cổ con vật trong hình vẽ cũng có một sợi dây thòng lọng.

Khi mới nhìn vào hình con vật, và nhận ra đúng là nó, sự bàng hoàng, kinh sợ của tôi lên tới cực điểm. Một lát, sau khi hoàn hồn, tôi bình tâm vận dụng trí nhớ tìm hiểu lại vấn đề. 

"Tôi nhớ lại là con mèo bị tôi treo trên một cành cây trong vườn liền kề với ngôi nhà."

Khi căn nhà bị bốc cháy, tôi đoán là có đông người kéo đến chữa cháy. Họ vào trong vườn trông thấy con vật bị treo và có ai đó đã cắt giây giải thoát cho nó. Và nó đã nhẩy xổ vào phòng tôi qua cửa sổ, và tôi cho rằng nó đã đánh thức tôi dậy.

Các bức tường chung quanh đổ sập xuống và con mèo khốn khổ - nạn nhân chịu sự khủng bố tàn bạo của tôi - đã bị vùi lấp dưới lớp vôi vữa. 

Có khả năng là xác con vật đã bị ép nát, bị thiêu cháy và khói bốc lên cùng với khí amoniac quyện vào các hợp chất để tạo nên bức chân dung quái dị trên tường mà mọi người đã nhìn thấy.

Mặc dù, đã vận dụng mọi khả năng phán đoán, giả thuyết, suy luận để giải thích hiện tượng này, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó huyền bí ẩn chứa bên trong.

Nhiều tháng trôi qua, tôi vẫn không sao gạt bỏ nổi khỏi đầu những điều ám ảnh về hình con mèo in trên tường. Thật khó mà khẳng định, hình ảnh đó chỉ là ảo giác, mà tôi cảm nhận được do trí tuởng tượng hay là hình ảnh có thực do các phản ứng hóa học tạo thành.

Từ lúc đó, trong tâm tư tình cảm của mình, tôi luôn cảm thấy ăn năn, hối hận vì đã có hành vi hung ác quá đỗi suy đồi.

Để cho khuây đi phần nào nỗi ân hận, tôi thường lui tới gần gũi những con vật nuôi cùng loại, những con thú nhỏ có lông mao và bộ dạng giống mèo.

Một đêm, trong lúc tôi đang ngồi trong căn nhà tồi tàn xây dựng sau đám cháy, thì chợt nhìn thấy một vật gì đó màu đen ở trên đỉnh một thùng rượu Gin (rượu rum).

Vào thời gian này, thùng rượu đó là thứ đồ đạc chính trong nhà chúng tôi. Tôi chăm chú nhìn vào cái vật lạ lùng đó, và chỉ ít phút sau thì nhận ra nó là vật gì. Tôi hết sức ngạc nhiên chẳng thể ngờ tới, nó lại là một con mèo đen.

Tôi từ từ đứng dậy đi tới gần, đưa tay sờ vào nó. Đó là một con mèo đen - khá to - béo khỏe chẳng kém gì con mèo Toto trước đây, chỉ có điều khác là lông của con mèo Toto không có những đốm trắng, còn con mèo này thì có những vệt và đốm trắng phủ trên khoang ngực.

Khi thấy tôi đến gần, con vật đứng dậy, kêu gừ gừ, cọ mình chạm vào tôi, nó để yên cho tôi mó vào nó, và còn tỏ ra thích thú với sự giao tiếp này. 

Nó chính là con vật mà tôi muốn tìm kiếm để nuôi nấng thật tử tế, bù đắp lại với sự đối xử hung bạo mà tôi đã gây nên với Toto trước đây.

Tôi đem theo nó đến mấy trang trại gần trong vùng, để hỏi xem ai là chủ của con mèo đó, nhưng hỏi ai thì họ cũng đều khẳng định là không hề nuôi mèo đen, không biết điều gì về nó, và cũng chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.

Tôi tiếp tục vuốt ve nó, và khi thấy tôi đứng dậy ra về, thì nó tỏ ra muốn về theo. Tôi cho phép nó đi theo tôi.

Trên đường đi, từng lúc, tôi dừng lại, vỗ về nó, người và vật xem ra quấn quít với nhau lắm. Về tới nhà, nó tỏ ra tự nhiên, thân thuộc như đã được thuần hóa từ lâu ở trong nhà, và lập tức được vợ tôi coi như một con vật nuôi yêu thích nhất.

Về phần tôi, thì chẳng bao lâu sau tôi lại cảm thấy chán ghét con vật. Mọi tình cảm tốt đẹp đang có bỗng nhìên hoàn toàn bị đảo lộn.  Chẳng còn đâu sự yêu thích nuông chiều, mà thay vào đó là sự ghét bỏ và giận dữ. Lâu dần, tôi cũng chẳng rõ duyên cớ gì - sự ghét bỏ nhanh chóng phát triển thành sự căm ghét sâu sắc.

Tôi cố ý tránh con vật, vì cứ mỗi khi trông thấy nó là tôi lại cảm thấy hổ thẹn, dường như nó xuất hiện là để nhắc nhở, buộc cho tôi phải nhớ đến tội ác đã gây ra trước đây, nhằm ngăn cản tôi ngược đãi nó.

Trong nhiều tuần sau đó, tôi đã không lập lại cách đối xử với Toto trước đây, không hề có hành động đánh đập hoặc ngược đãi, nhưng đã lặng lẽ, từ từ - từ từ - với một thái độ ghẻ lạnh, tìm mọi cách xa lánh từ bỏ nó, không cho nó gần gũi, để tránh mọi sự khó chịu mỗi khi nhìn thấy nó.

Có một điều càng khiến tôi ghét bỏ con mèo mới đến, là do nó rất giống con mèo trước. Đó là con mèo đến sau, cũng bị chột một mắt như con mèo Toto. Điều giống nhau ấy đã làm cho mối ác cảm của tôi tăng thêm nhiều. Tuy nhiên, đối với vợ tôi thì trái lại, thấy con mèo mới đến cũng chột mắt, thì nàng lại càng yêu thích nó hơn. 

Vợ tôi vốn là người đàn bà rất nhân từ, thường khuyên can tôi không được hành hạ, ngược đãi những con vật nuôi, càng không được coi những hành động đó là những trò giải trí bình thường vô tội.

Mối ác cảm của tôi đối với con vật càng tăng lên bao nhiêu, thì sự mê thích của con vật đối với tôi cũng tăng lên bấy nhiêu. Nó theo tôi sát từng bước chân với một tính cách ngoan cố, mà tôi thấy khó mà mô tả để độc giả thông cảm được nỗi bực tức đến lộn ruột. 

Thấy tôi đứng lên để rời đi, nó liền chạy đằng trước quẩn vào bước chân của tôi, làm cho tôi vài lần suýt ngã, thậm chí, nó còn quắp móng nhọn níu lấy vạt áo, để đu lên ngực tôi nữa.

Vào những lúc như thế, mặc dù trong lòng tôi muốn đập chết nó, nhưng tôi đã kịp thời kìm nén được, vì không muốn lập lại hành động cường bạo cũ. Tuy nhiên, tôi cũng muốn thú nhận một điều: 

"Từ đó, tôi rất khiếp sợ "con quái vật" này.
(đón đọc kỳ 4)

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Chuyện Cấm Cười (Pmanth) | Powered by Blogger